Lãng Tử

Blog Tình Yêu : Nếu không phải là anh – chương 15


Ngày tháng trôi qua nhanh như chong chóng, xoay một vòng mà đã hết một năm. Các sinh viên năm cuối nao nức tiến tới những ngày cuối cùng của khoảng thời gian trên giảng đường học tập, ai nấy đều nôn nao cho việc đăng ký nơi thực tập phù hợp với ngành nghề và nhu cầu cần thiết của bản thân. Thế nên, tình hình cạnh tranh giữa các sinh viên càng trở nên hỗn loạn.
Blog Tình Yêu : Nếu không phải là anh – chương 15
Blog Tình Yêu : Nếu không phải là anh – chương 15


 “Anh đã chọn được nơi thực tập nào chưa?”

Kể từ khi Gia Nhi rời khỏi nhà Cao Nguyên, cô và Huy luôn ở bên nhau như hình với bóng. Cô không ở nhà trọ nữa, hết thời hạn hợp đồng cô lại trở về ký túc xá của trường, tiết kiệm phần nào chi phí sinh hoạt, số tiền trước kia cô đã chuyển vào tài khoản của Cao Nguyên. Huy thường hỏi cô trước kia, ngày ngày đối mặt với một người đàn ông vừa tuấn tú lại vừa sang trọng, có địa vị cao trong xã hội, có khi nào cô động lòng vì Cao Nguyên không? Cô thẳng thắn trả lời là có, nhưng cảm giác đó không phải là cảm giác của tình yêu, chỉ vì cô biết anh có rất nhiều nỗi niềm mà không thể nào tâm sự cùng ai, đôi lúc cô cảm thấy anh thật đáng thương. Cô nói với Huy, người giàu hay nghèo đều có những nỗi khổ riêng, không ai giống ai. Thế nên, thay vì sống ở một nơi cao sang, quyền quý nhưng ngày này tháng nọ đều phải đối diện những người không thật lòng như Cao Nguyên đã phải đối phó với nhân viên của anh, thì thà rằng sống thoải mái, tự do như cô hiện tại, cùng người mình yêu thương vừa dùng bữa vừa trò chuyện, trong nhà hàng hay ngoài vỉa hè cũng như nhau. Quan trọng là được bên cạnh Huy, cô cảm thấy bản thân thật sự rất hạnh phúc.

“Anh đăng ký rồi.” Huy gắp một miếng thức ăn từ phần cơm của mình vào đĩa của Gia Nhi. “Nhưng vì có nhiều sinh viên chọn cùng địa điểm nên chiều nay trước buổi học, anh và các bạn cùng lớp phải bốc thăm lần nữa mới quyết định chính thức.”

“Vậy anh chọn công ty nào?”

“Công ty đầu tư và phát triển An Dương.”

Cô mở to mắt nhìn anh. “Công ty đó năm nào cũng có rất nhiều sinh viên đăng ký thực tập, nhưng cả ngành chỉ có khoảng năm người thôi.”

“Mục tiêu của anh ngay từ lúc bắt đầu vào học ngành này, anh đã quyết tâm vào đó rồi. May mắn là năm nay nơi đó đang cần tuyển thêm vài vị trí, nếu được vào thực tập, anh sẽ cố gắng để được giữ lại làm việc.”

“Nhưng đó là công ty lớn, nhiều người cạnh tranh…”

“Ngốc à, thực chất ngành nghề của mình đến môi trường nào cũng như nhau thôi. Anh không sợ phải cạnh tranh như thế nào cả, điều anh muốn nhất định anh phải làm được. Vì tương lai của anh và…của em nữa chứ, anh sẽ cố gắng để cuộc sống của chúng ta sau này không còn những ngày tháng khó khăn nữa.”

Gia Nhi mỉm cười. “Em đã nói em không cần gì cả, hiện tại em và anh cũng chưa gặp phải khó khăn gì. Em chỉ muốn sau này ra trường, tìm được một việc làm ổn định, cứ từng bước từ thấp lên cao, nếu không lên cao được thì cứ giữ vững trách nhiệm của mình, một cuộc sống an nhàn bên cạnh người mình yêu thương không phải là rất tốt sao?”

“Mỗi người đều có quan điểm sống khác nhau. Em có thể nghĩ anh quá tham vọng, nhưng anh vẫn mong sau này trong công việc có địa vị cao một chút, như thế mới xứng đáng trở thành trụ cột trong gia đình chứ. Lúc ấy anh sẽ cho em một cuộc sống vô cùng nhàn hạ, chỉ cần ở nhà làm một người vợ tốt, chăm sóc con cho anh là được rồi.”

Cô ngượng ngùng cúi gầm mặt. “Ai nói em sẽ sinh con cho anh chứ!”

“Em không chịu à? Thế thì anh đành phải tìm người khác vậy.” Huy giả vờ ủ dột.

“Anh…”

“Ha ha! Ngốc à, anh đùa thôi.” Anh nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trên trời kia, nhẹ nhàng nói. “Chuyện tương lai không ai có thể nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ có một điều anh chắc chắn rằng, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Em phải tin tưởng anh nhé!”

Gia Nhi đỏ mặt, nở nụ cười mãn nguyện.



Ngồi trong phòng cặm cụi với mớ tài liệu chuẩn bị cho buổi họp sắp đến, Cao Nguyên bị tiếng nhạc dồn dập phát ra từ phòng Ngọc Hân khiến anh không thể nào tập trung thêm được. Anh chợt nhớ đến giai điệu quen thuộc này, tuy rất chói tai nhưng cũng vì thế mà anh nhớ rất rõ. Đó chính là bản nhạc sôi động tưng bừng mà hơn một tháng trước kia anh đã được nghe trong quán bar, và nơi đó cũng là nơi anh được gặp người con gái mà mỗi khi nhớ đến, tim anh lại quặn đau.

“Gia Nhi…”

Anh gọi thầm tên cô, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng đen của bầu trời đêm trước mắt. Ở đó có một đốm sáng lung linh, cứ chớp từng hồi theo nhịp đôi mắt của anh. Nếu tâm hồn anh ngày trước là mảng màu đen kịt thì Gia Nhi chính là ngôi sao nhỏ ấy, soi sáng trái tim của anh, dẫn dắt anh đến những mảng màu tươi đẹp.

Cao Nguyên thở dài thườn thượt, lắc lắc đầu như cố trấn tĩnh bản thân hãy mau chóng quay về với hiện thực. Âm thanh náo nhiệt đó lại khuấy động màng nhĩ, anh cau mày đứng bật dậy, hậm hực tiến về căn phòng bên cạnh.

“Ngọc Hân! Em có thôi ngay cái trò làm phiền người khác được không?” Không còn phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa nữa, anh nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đập liên hồi vào cánh cửa phòng. Thế mà người bên trong vẫn đang cố tình không nghe thấy và tiếng nhạc như thể càng ngày càng to hơn. “Em có hai cách để chọn, một là giảm âm lượng đi, hai là anh sẽ đạp tung cánh cửa này và vào tịch thu cả dàn loa của em đấy! Một!.....Hai!.....”

“Có chuyện gì mà om sòm thế?”

Cao Nguyên chưa kịp đếm đến ba thì bà Xuân đã từ dưới nhà đi lên.

“Con hết cách rồi! Mẹ khuyên giải con gái cưng của mẹ đi nhé! Con còn rất nhiều việc để làm trước khi buổi họp quan trọng bắt đầu. Chẳng ai rảnh rỗi như nó cứ quấy rầy người khác mãi thế đâu!”

Bà không cần nói gì, mở ngay cửa phòng của cô con gái ương bướng kia một cách dứt khoát. Cảnh tượng trong phòng khiến cho nhiệt độ cơ thể Cao Nguyên tăng lên cao hơn cả nhiệt độ sôi của nước: Ngọc Hân ngồi trên giường, chiếc laptop đặt trên người, tai đeo headphone chặn bớt âm thanh, trong khi dàn loa vẫn phát ra tiếng nhạc vũ trường ầm ĩ. Anh bực tức tiến thẳng đến tắt ngay chiếc DVD đang hoạt động.

“Này! Sao anh lại tắt? Tôi đang nghe mà!”

“Nếu muốn nghe thì lấy chiếc headphone đang đeo kia mà nghe một mình cho thỏa thích. Em không muốn anh yên tĩnh thì cũng phải để cho ba mẹ và Nguyên Dương nghỉ ngơi nữa!”

“Chỉ có anh muốn gây chuyện thôi, ba mẹ có nói gì tôi đâu chứ? Còn Nguyên Dương có ngủ hay không không phải là chuyện của tôi. Con của anh, anh tự lo cho nó đi!”

“Em…”

“Thôi đi! Đừng cãi nhau nữa!” Bà Xuân quát to. “Hân! Con trưởng thành rồi, đừng làm những chuyện trẻ con đó nữa! Hai đứa xuống phòng khách ngay cho mẹ, mẹ có chuyện muốn nói.”

Ngọc Hân bực tức đóng gập màn hình laptop rồi nhăn nhó bước ra khỏi phòng.

“Con có biết tình hình gần đây của công ty bất động sản Thiên Tân không?”

“Dạ?” Cao Nguyên vừa ngồi xuống ghế, ngạc nhiên vì câu hỏi của bà. “Sao bỗng dưng mẹ lại hỏi chuyện này?”

“Con chưa xem qua những tin tức này sao?”

Bà đặt lên bàn vài quyển tạp chí doanh nghiệp. Anh tò mò mở ra xem, quả là hầu như ngày nào cũng có đăng tin về công ty này.

“Tổng Giám Đốc công ty bất động sản Thiên Tân bị nghi ngờ dính líu đến hành vi cho vay nặng lãi.”

Ngọc Hân cũng cầm lên một quyển, đọc to cái tiêu đề nổi bật nhất trên trang bìa. “Mẹ à, những chuyện này thì liên quan gì đến con chứ? Con về phòng đây!”

“Con cứ ngồi yên ở đó!” Bà lại chuyển sang nói với Cao Nguyên. “Con định giải quyết như thế nào?”

“Dạo gần đây bận chuyện họp hành nên con chẳng có thời gian đọc tin tức. Nhưng những chuyện này báo chí thường hay đăng tin mà không có căn cứ, con sẽ điều tra và xem xét lại tình hình.”

“Còn xem xét gì nữa? Theo mẹ được biết thì thị trường cổ phiếu ở công ty chúng ta đang suy giảm vì những tin tức không tốt lành, tốt nhất con nên chấn chỉnh lại cơ cấu tổ chức của công ty. Mẹ muốn con bãi bỏ nhiệm kỳ của Tổng Giám Đốc công ty Thiên Tân, bổ nhiệm người mới.”

“Bổ nhiệm lại?” Anh càng kinh ngạc hơn. “Mẹ à, chuyện thay đổi ban điều hành không phải là chuyện dễ dàng. Dù sao việc mà báo chí đưa tin có phải là sự thật hay không chúng ta còn chưa biết rõ, nếu ngang nhiên bãi bỏ chức vụ, thật sự không đúng nguyên tắc.”

“Con là Chủ tịch Hội đồng quản trị, đứng đầu cả công ty lớn. Còn công ty đó chỉ là một cổ đông nhỏ trong số các cổ đông của chúng ta thôi, nguyên tắc chúng ta đề ra thì chúng ta cũng có thể thay đổi. Vả lại, việc này là lỗi của tay Tổng Giám Đốc đó, những ai làm ảnh hưởng đến công ty đều buộc phải dùng biện pháp cao nhất để giải quyết.”

“Nhưng chưa được sự đồng ý của tất cả thành viên trong ban điều hành, con rất khó lòng để bãi bỏ nhiệm kỳ một cách dứt khoát. Và rồi còn phải tìm người thay thế, phải làm sao nhanh chóng tìm người vào vị trí đó ngay được chứ?”

“Việc này thì mẹ đã tính toán giúp con rồi. Mẹ muốn chức vụ ấy con sẽ giao cho ba con đảm nhiệm.”

“Ba?” Anh há hốc mồm.

“Phải! Trước khi quen biết mẹ, ông ấy cũng từng là một doanh nhân, kinh nghiệm trên thương trường cũng không thua kém ai. Mẹ tin ông ấy có thể đảm nhiệm chức vụ này tốt hơn ai hết.”

Cao Nguyên cau mày nghĩ ngợi. Anh biết những việc mà bà đã quyết định đều có lý do riêng, và anh đều không thể can thiệp. “Chẳng phải con không tin vào kinh nghiệm của ba, nhưng mẹ có cảm thấy rất không bình thường khi mọi người nghĩ rằng trong khi con là Chủ tịch Hội đồng quản trị lại để ba mình vào vị trí Tổng Giám Đốc ở một công ty nhỏ đó. Mẹ có nghĩ đến cảm nhận của ba sẽ như thế nào không?”

“Mẹ cũng nghĩ đến chuyện này và cũng đã thương lượng với ông. Con biết ba con là người ra sao mà, không thích quyền cao chức trọng, thực ra đây là ý muốn của mẹ, mẹ cũng muốn cả gia đình đều có phần góp sức cho công ty. Ông ấy cũng đã chấp nhận quyết định này, giờ thì chỉ còn trông chờ vào con thôi.”

Anh tỏ vẻ bất lực rồi đứng dậy, gương mặt vẫn không hề giãn ra. “Mẹ đã nói thế thì con không thể từ chối. Được rồi! Con sẽ tìm cách bàn bạc với các cổ đông khác. Khi nào có quyết định chính thức con sẽ nói cho ba mẹ biết. Con xin phép về phòng làm việc!!!”

“Khoan đã! Còn một chuyện nữa! Trước mắt là con hãy tìm một chức vụ nào trong công ty Thiên Tân cho Ngọc Hân vào làm việc. Nó không thể cứ ở nhà mãi thế này!”

“Ơ…mẹ…sao mẹ không hỏi ý kiến con?”

“Không cần ý kiến gì cả. Công ty của gia đình mình, con cũng phải có phần.”

“Nhưng…”

“Mẹ yên tâm, con sẽ sắp xếp.” Anh cắt lời Ngọc Hân rồi bỏ về phòng.



Công ty bất động sản Thiên Tân đã lâu rồi không có những cảnh tượng xôn xao như thế này. Nhân viên tụ thành từng nhóm xì xào bàn tán trước khi giờ làm việc bắt đầu. Vài tuần trước bỗng dưng công ty xuất hiện một nhân viên mới, một cô nàng xinh đẹp nhưng tính cách kiêu kỳ, ngạo nghễ ngang nhiên vào đảm nhận vị trí Giám đốc nhân sự. Hôm nay lại chuẩn bị đón tiếp một vị Tổng Giám Đốc hoàn toàn mới toanh, thay vì theo quy định đã lâu của công ty, nếu Tổng Giám Đốc cũ bãi bỏ nhiệm kỳ, chức vị này sẽ được giao cho Phó Giám Đốc tiếp tục kế thừa.

“Chị này, em nghe nói Tổng Giám Đốc mới này là ba của cô nàng Giám Đốc nhân sự đỏng đảnh kia đấy?” Một nhân viên nữ nói nhỏ vào tai một nhân viên khác, cô gái này dáng vẻ thanh thoát, ngồi ung dung ở bàn làm việc, bỏ qua sự ồn ào kia, bình thản nhâm nhi cốc café nóng trước khi vào giờ làm, một bên tai đeo dây nghe tin tức thời sự buổi sáng.

“Sao em lại biết?” Cô gái đó nhẹ nhàng hỏi.

“Chủ đề này đang được mọi người quan tâm và bàn tán, chị không nghe gì ư?”

“Chị vào đây để làm việc chứ không phải nghe ngóng tin tức. Ở đây là công ty bất động sản chứ không phải là đài truyền hình, chị không quan tâm họ có quan hệ gì, chỉ cần giữ vững được công ty, mỗi tháng phát lương đều đặn cho chúng ta thế là ổn rồi.”

“Nhưng biết một chút về công ty thì cũng tốt mà, chị có thể tiếp xúc với họ qua sắc mặt khi giao tiếp, như thế cũng dễ làm việc hơn.”

“Chức vụ càng cao trách nhiệm càng nặng, đối với họ chúng ta chỉ là nhân viên tầm thường, dù có thể dễ dàng đối diện với bao nhiêu sắc mặt, cuối cùng thì chúng ta cũng chỉ là những quân chốt trong muôn vàn ván cờ của họ thôi.”

“Em…không hiểu.” Cô nhân viên trẻ nhíu mày khó hiểu.

“À, chị chỉ nói linh tinh thôi, em đừng bận tâm.”

Cô nhân viên kia tính hỏi thêm gì đó nhưng từ ngoài có ba người bước vào nên cô không quan tâm đến nữa. Các nhân viên khác cũng bỏ dở câu chuyện để ngước nhìn.

“Tất cả mọi người lại đây, lại đây nào!” Người đàn ông trung niên đi đầu vỗ tay lốp bốp để thu hút sự chú ý của các nhân viên. “Có lẽ mọi người cũng đã biết về chuyện thay đổi ban điều hành, hôm nay đại diện cho công ty, Phó Giám Đốc tôi đây muốn giới thiệu với mọi người vị Tổng Giám Đốc mới của chúng ta!”

Người đàn ông lớn tuổi bước lên phía trước, giơ tay chào mọi người với phong thái nhẹ nhàng nhưng vẫn tỏ ra một khí chất oai nghiêm. Ông mỉm cười, cất lên giọng nói dõng dạc.

“Xin chào! Tôi tên là Phan Văn Cường.” Ông im lặng một lúc như chờ đợi sự phản ứng của nhân viên rồi lại nói tiếp. “Thật ra thì tôi đã già rồi, có thể cách giao tiếp sẽ không còn hợp với thanh niên trẻ tuổi nữa, nhưng mọi người đừng nghĩ vì thế tôi sẽ rất khó tính, thực chất tôi chỉ cần một điều duy nhất, đó chính là sự tận tâm cho công việc. Nếu như mọi người cảm thấy khó tiếp xúc với lão già này, cứ thông qua con gái tôi, và cứ thoải mái như chưa có tôi ở đây, được chứ?”

Mọi ánh mắt đưa qua đưa lại nhìn nhau, ai nấy đều thắc mắc và khó hiểu, có người không biết người con gái mà ông nhắc đến là ai. Cũng có người lờ mờ đoán ra, nhưng chẳng dám nói thẳng. Nắm được vấn đề của mọi người, Phó Giám Đốc lên tiếng hỏi như giải đáp thắc mắc. “Xin lỗi, ông có thể cho các nhân viên được biết tiểu thư ở đây là ai không ạ?”

“Ồ, xin lỗi, tôi chưa giới thiệu sao?” Ông đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy hình bóng của cô con gái, liền quay sang hỏi người thanh niên đứng bên cạnh. Từ khi bước vào đến giờ, anh ta vẫn chưa hé miệng nói một lời nào. “Ngọc Hân chưa đến sao?”

Anh khẽ nói chỉ đủ mình ông nghe thấy. “Sáng nay nó đã đi trước chúng ta mà.”

“Vậy tại sao giờ này lại chưa đến nữa?”

“Có phải ngài Tổng Giám Đốc đang nhắc đến Ngọc Hân – Giám Đốc nhân sự không ạ?” Cô gái có dáng vẻ thanh thoát kia bất chợt tiến đến phía trước, nhỏ nhẹ hỏi.

“My? Là em à?”

Người thanh niên trông hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô.

“Là em đây, Chủ tịch Hội đồng quản trị ạ!”

Các nhân viên bắt đầu ồn ào trở lại, người này người nọ thì thầm to nhỏ với nhau, ngay cả Phó Giám Đốc cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Anh là Chủ tịch Hội đồng quản trị Cao Nguyên? Tôi thật là có mắt như mù.” Anh ta vội chạy lại ngay trước mặt Cao Nguyên, tay bắt mặt mừng như gặp được người bạn tri âm đã xa cách nhiều năm.

“Đừng nói thế chứ! Tôi đã làm phiền mọi người thì đúng hơn! Xin lỗi vì sự chậm trễ của Ngọc Hân, có lẽ ở nước ngoài khá lâu nên em gái tôi chưa thể thích ứng được với những việc này. Hy vọng mọi người ở đây sẽ xem ba và em gái tôi như thành viên của công ty, cùng hợp tác vui vẻ!”

“Chắc chắn là thế rồi. Phải không mọi người?”

Phó Giám Đốc ra hiệu cho các nhân viên vỗ tay tiếp đón. Sau đó anh ta đưa ông Cường đi đến phòng làm việc và chuyển giao các tài liệu của công ty. Cao Nguyên không đi theo, anh mỉm cười chào tạm biệt nhưng vẫn nán lại nói chuyện với người con gái kia.

“Em làm việc ở đây sao? Lại còn là Trưởng phòng nữa!” Anh nhìn vào chiếc thẻ nhân viên cô đang đeo, tươi cười hỏi.

“Làm việc đã lâu rồi mà chỉ được chức vụ này, có gì mà tự hào đâu anh. Nhưng sao hôm nay anh lại chủ động đến công ty cỏn con này thế?”

“Hì, ai cũng nghĩ anh luôn biết cách ẩn mình, nhưng sự thật thì em thấy đó, anh vẫn đi “ngao du” khắp nơi. Nói đùa thôi. Thực ra anh đến đây cũng để khảo sát tình hình của công ty một chút, dù sao cũng là chủ tịch, anh không thể lơ là. Chuyện của Tổng Giám Đốc cũ, anh cảm thấy thật sự rất tiếc, nhưng chẳng còn cách nào khác.” Anh thở dài.

“Trông anh có vẻ khá mệt mỏi.”

“Làm việc đã lâu, dạo gần đây anh mới nhận ra được thế nào là áp lực thật sự!”

“Công việc nào, chức vụ nào cũng có áp lực riêng của nó cả. Nhưng chẳng phải anh có một người luôn luôn bên cạnh động viên hay sao? Anh còn chưa thông báo cho mọi người biết khi nào tổ chức đám cưới đấy!”

Cao Nguyên đút hai tay vào túi quần, cúi mặt xuống đất một lúc, sau đó ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, nói rõ ràng từng chữ.

“Sẽ không có đám cưới nào cả My ạ!”



Cuối học kỳ hai của năm thứ ba, Gia Nhi được lọt vào danh sách ba sinh viên được nhận học bổng mỗi năm của trường do một công ty tư nhân tài trợ. Tin vui nối tiếp khi Huy cũng được nhận vào thực tập nơi anh mong muốn.

Ngày trao học bổng trời rất đẹp, có phải chăng mọi sự tươi vui ồ ạt đến như dòng suối tuôn trào khiến Gia Nhi nhìn khắp xung quanh, nơi đâu cũng như đầy hoa nở rộ, rực rỡ khoe sắc màu lộng lẫy cùng chúc mừng. Có thể nói ba năm học qua, khoảnh khắc này được ví như thời gian “hoàng kim” của cô. Học bổng này không chỉ đơn giản là một số tiền trợ cấp cho sinh viên, mà còn là cơ hội cho cô trong đợt thực tập cho năm sau. Cũng như Huy, năm trước anh được nhận học bổng của công ty An Dương, thành tích học tập sẽ được công ty này ghi nhận và thêm cơ hội cho đợt thực tập năm nay. Kết quả là, vượt qua những sinh viên giỏi khác, anh đã được nhận, và cơ hội vào làm việc ở đó vì thế cũng rất cao. Thế nên chỉ cần giữ vững thành tích này, cô chắc chắn cũng sẽ nối bước Huy. Hy vọng của cô chính là cùng làm việc với anh trong một công ty, không quan trọng chức vụ như thế nào, vì cô rất thích trông thấy phong thái làm việc của anh. Có lẽ nam nhi quyến rũ nhất chính là lúc chuyên tâm vào công việc.

Nhưng, cô đã không nghĩ tới khả năng khác.

“Sau đây xin được giới thiệu người đại diện cho công ty tài trợ học bổng, ông Phan Văn Cường, Tổng Giám Đốc công ty bất động sản Thiên Tân cùng vợ là bà Trần Lệ Xuân!!!”

Tiếng vỗ tay lốp bốp như pháo nổ rần rần của các sinh viên ngồi phía dưới sân khấu trong hội trường sau khi người dẫn chương trình giới thiệu.

“Anh Huy! Họ là ba mẹ của Cao Nguyên đấy!” Gia Nhi kinh ngạc thốt lên, nhưng lại càng ngạc nhiên hơn khi trông thấy gương mặt thất thần của anh lúc này. “Huy! Huy! Anh sao vậy?” Cô lay mạnh tay anh.

“Ơ…hả…Em vừa nói gì?” Huy giật mình, như chợt bừng tỉnh.

“Anh không sao chứ? Sắc mặt anh trông rất kém!”

“Không…không có gì. Chắc tại sáng nay anh chưa ăn sáng nên chưa tỉnh táo thôi. Lúc nãy em vừa nói gì?”

“Ông bà ấy chính là ba mẹ của Cao Nguyên!” Cô nhắc lại với giọng nói nhỏ hơn, không muốn để ai nghe thấy.

“Hả? Nhưng…hình như ông ấy họ Phan mà?” Anh cau mày khó hiểu.

“Ông ấy là ba kế!” Cô thở dài, dè dặt nói. “Có lẽ em không lên nhận thì tốt hơn!”

“Không được! Dù sao đi nữa đó là thành tích của em, em phải nhận lấy!” Huy phản đối.

“Em không thể đối mặt với họ. Em nghĩ với tính cách của bà ta, chắc chắn bà ấy sẽ không tha cho em! Anh nói với ban tổ chức hộ em nhé, lấy lý do gì cũng được!” Nói rồi cô lập tức đứng dậy, cúi đầu nhanh chóng bỏ đi.

“Có chuyện gì vậy?” Hoàng ngồi bên cạnh Huy tò mò hỏi. “Hai đứa cãi nhau à?”

“Giúp tao một chuyện, nói với ban tổ chức Gia Nhi bị chóng mặt, tao đưa cô ấy lên phòng y tế, quan trọng là phải giữ lại phần học bổng ấy. Nhớ đấy nhé!” Huy cũng lập tức chạy theo sau khiến Hoàng càng tò mò hơn.

“Hễ có chuyện rắc rối lại đẩy cho mình.” Hoàng than thở.

“Nhi! Chờ anh với!”

Gia Nhi dừng lại, đợi Huy đến gần rồi ngồi xuống chiếc ghế đá cách hội trường không xa, gương mặt vô cùng ủ rũ.

“Anh đã nhờ Hoàng nói với ban tổ chức, họ sẽ giữ lại cho em!”

“Cảm ơn anh!” Cô gượng cười. “Nhưng…em thật sự rất sợ người đàn bà ấy. Cho dù mọi chuyện đã là quá khứ, với tính cách độc đoán kia, gặp lại em bà ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nếu như chuyện giữa em và Cao Nguyên bị lộ, cả trường sẽ nghĩ sao về em?” Cô rơm rớm nước mắt.

“Em đừng khóc. Chẳng phải em từng kể với anh bà ấy rất quan trọng danh tiếng của con trai mình sao? Nếu công khai tất cả mọi chuyện, chẳng khác nào bà ấy đang hủy hoại sự nghiệp của Cao Nguyên.” Huy nắm chặt tay cô an ủi.

“Hy vọng là vậy.”

“Nhất định sẽ không sao mà.” Bất giác Huy sực nhớ ra một việc quan trọng. “Nhi à, em ở đây chờ anh nhé! Anh đi một lát sẽ quay lại ngay.”

“Ơ…anh…”

Gia Nhi chưa kịp hỏi thêm câu nào thì bóng dáng Huy đã khuất sau phía hành lang. Cô đưa tay lau giọt lệ còn đọng lại trên khóe mắt, sụt sịt ngồi thừ trên ghế suy nghĩ vẩn vơ.

“Em khóc à?”

Đột ngột có giọng nói quen thuộc vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, sững sờ, đứng bật dậy để nhìn thật kỹ người đang đứng đối diện kia.

“Cao…Nguyên…” Phải khó khăn lắm cô mới thốt ra được hai từ này.

“Ừm…là anh đây…” Cao Nguyên mỉm cười.

“Tại sao…anh lại ở đây?”

“Anh đi cùng ba mẹ, có lẽ em cũng nhận ra ông bà ấy nên mới chạy khỏi hội trường phải không?”

“Anh nhìn thấy à?”

Anh gật đầu, im lặng một lúc rồi lại nói. “Thật ra mục đích của anh đến đây là để tìm em.”

Gia Nhi không biết phải nói gì, ngượng ngùng cúi gầm mặt.

“Tối hôm qua tình cờ anh nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ, biết được hôm nay cả hai đến trường này, anh sực nhớ đến em, nên đã giả vờ đi chung với họ, tiện thể thăm dò tin tức của em, nào ngờ em lại là một trong ba sinh viên được nhận học bổng. Chúng ta cũng có duyên nhỉ?”

Cô thầm nghĩ sau những việc đã xảy ra mà anh vẫn không hề thay đổi, cái tính thích bỡn cợt người khác trong tình huống nào cũng đem ra mà dùng được. “Chết rồi!” Cô bỗng hốt hoảng. “Lúc nãy anh nhìn thấy em chạy khỏi hội trường, thế thì có thể mẹ anh cũng nhìn thấy em. Em phải đi thôi!” Cô quay người định bỏ đi.

“Này, khoan đã!” Cao Nguyên vội kéo tay cô lại. “Mọi chuyện trước kia không phải lỗi của em! Anh đã giải thích tất cả với mẹ, em đừng quá lo lắng!”

Gia Nhi rụt tay lại, ánh mắt ái ngại nhìn anh.

“Anh xin lỗi…Đã lâu không gặp, anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút. Nhưng nếu em cảm thấy ngại, hoặc nghĩ rằng giữa chúng ta đã không còn gì để nói, anh sẽ không làm phiền em nữa.” Giọng nói tiu nghỉu, anh buồn bã nhìn Gia Nhi.

Giây phút này điều khiến anh đau khổ nhất chẳng phải là sự vui vẻ giữa cô và Huy, bởi vì ánh mắt cô nhìn anh đã không còn như xưa, một ánh nhìn xa lạ, e dè. Mà anh thật ngốc, từ trước đến nay, cô đã bao giờ trao cho anh ánh mắt nồng ấm và tình cảm đâu, chỉ vì anh đơn phương nên cảm giác thế thôi, hoặc nếu có, cũng đều là thương hại. 

“Em…em không có ý đó.” Cô xua tay phản bác.

“Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi, anh phải đi rồi.” Cao Nguyên nhìn chằm chằm Gia Nhi, ánh mắt anh như xoáy sâu vào tim cô, nơi đó đang có chút bồn chồn kì lạ. “Em thật lòng hạnh phúc chứ?”

Cô thở phào, cứ nghĩ câu hỏi của anh sẽ khiến cô rất khó để tìm câu trả lời. Cô bình thản nói. “Em rất hạnh phúc. Huy rất tốt và cũng rất thương em. Em và anh ấy cũng đã tính đến chuyện tương lai, có thể sau khi ra trường làm việc chừng một hoặc hai năm, chúng em sẽ kết hôn.”

Cao Nguyên nghe rõ từng câu, từng chữ. Giọng nói cô vô cùng dứt khoát khiến tim anh như rơi vào hố sâu không đáy của sự tuyệt vọng. Anh định hỏi lại một lần nữa “Thật sự anh không còn cơ hội nào sao?” nhưng anh cũng đã tìm được câu trả lời. Vả lại, anh đã nhìn thấy Huy từ xa chạy đến.

“Vậy thì anh yên tâm! Chúc em mãi mãi hạnh phúc nhé! Anh không làm phiền em và cậu ấy nữa. Tạm biệt em!”

Anh quay lưng bỏ đi trước khi đối mặt với Huy. Gia Nhi chỉ kịp nói với theo “Em gửi lời thăm má Lam và Nguyên Dương anh nhé!”, nhưng cô không hề biết, phía sau đôi vai mạnh mẽ và kiên cường kia, có một giọt nước mắt đã rơi.

Tình yêu có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ trở nên yếu đuối như thế sao? Cao Nguyên không thể trả lời, cũng không ai có thể hiểu rõ được những cảm giác trong tình yêu, anh chỉ khẳng định rằng khoảnh khắc này tim anh vô cùng đau nhói.

“Cao Nguyên à?” Huy ngạc nhiên. “Sao anh ấy lại đến đây?”

“Anh ấy đến cùng ba mẹ.”

“Hai người nói gì với nhau thế?”

“Anh ấy chỉ hỏi thăm em vài câu thôi. Mà anh vừa đi đâu vậy?”

“Anh đến văn phòng gặp thầy phụ trách thực tập. Anh sẽ không thực tập ở công ty An Dương.”

“Hả? Chẳng phải anh đã đặt tất cả hy vọng vào công ty đó sao?”

“Có những thứ còn quan trọng hơn hy vọng ấy nữa.”

Ánh mắt Huy trở nên xa xăm khác thường.

Hết chương 15.

Key : blog tinh yeu neu khong phai la anh chuong 15Blog Tình Yêu : Nếu không phải là anh – chương 15