Blog Tình Yêu : ĐỪNG VỘI NÓI YÊU THƯƠNG KHI VẪN CÒN CHƯA ĐỦ! |
Không muốn nhìn nữa, nó chạy đi. Có lẽ nó hoa mắt! Nó chạy một mạch về, quên luôn nhỏ bạn đang đứng chờ ở thư viện. Nó chạy nhanh, như muốn chạy trốn điều gì đó, như sợ những điều nó vừa thấy là sự thực, như sợ những suy nghĩ trong đầu nó lúc này là chính xác. Không! Anh đã từng nói anh và chị ý chỉ là bạn bình thường thôi mà…
***
Nó bắt đầu nghi ngờ anh. Nó nghi ngờ tình cảm mà anh dành cho nó. Liệu có giống những gì nó dành cho anh không?
Suy nghĩ một hồi, nó quyết định tìm hiểu thử. Nó tìm facebook của người bạn mà nhắc tới hôm trước. Nó giới thiệu là em gái của anh và muốn làm quen với bạn bè của anh. Rồi nó lân la hỏi chuyện, và anh trả lời là không hề có chuyện Long sang giúp anh học, vì anh không hề nghỉ học, và cũng chẳng cần có thêm người giảng bài hộ.
Nó sock, thế là anh lừa nó 2 lần. Vậy còn chuyện anh và chị ý là sao?
Nó nhắn tin, hỏi anh:
- Anh! Em thấy chị Loan và anh rất thân nhau. Giữa hai người có chuyện gì không vậy?
- Sao em lại nghĩ linh tinh vậy? Bọn anh chỉ là bạn thôi. Mà sao em biết Loan?
- J em thấy status nào của anh cũng có comment của chị ý
- Uh, bạn bè thôi mà
- Có thân không anh?
- Cũng hơi hơi thân. Mà sao tự nhiên em hỏi vậy?
- À không có gì, em chỉ hỏi vậy thôi mà :D
- Uh, thế nhé, anh có chút việc rồi
- Vâng, byebye anh
“Hơi thân? Liệu em còn có thể tin anh được không đây?”
***
Rồi một hôm, bỗng anh cũng hỏi nó:
- Em và cái cậu tên Tùng có gì không đấy?
- Gì là gì?
- Thấy em và cậu ý comment status của nhau rất nhiều
Uh ha, nó cũng chẳng để ý. Nó và Tùng là bạn thân từ hồi cấp hai, nói chuyện với nhau rất nhiều. Nhưng giữa hai người chẳng có gì hơn tình bạn cả, cậu ý cũng có người yêu rồi. Rồi nó nghĩ, chẳng lẽ nó lại hiểu nhầm anh, giữa anh và chị ý cũng giống như nó với Tùng? Và nó thấy vui vui vì hình như anh có quan tâm đến nó, vậy là anh cũng sợ mất nó.
Và nó quyết định không hỏi anh chuyện hôm đó nữa, nó sợ ảnh hưởng tới mối quan hệ hiện có giữa hai người. Có thể lúc đó chị ý đang có chuyện buồn, và anh chỉ muốn an ủi chị ý thôi. Chắc nó chỉ nghĩ quá lên vậy thôi.
Đó, cứ nghi ngờ rồi lại thôi, tự trách mình nghĩ linh tinh. Cũng chỉ vì nó yêu anh, sợ mất anh nên mới vậy thôi. Và nó biết, nếu nói ra, có thể anh sẽ cảm thấy khó xử, nặng nề, rồi suy nghĩ nữa. Thôi, nó lại tin anh! Nó cho anh một cơ hội nữa.
***
Anh bảo anh đang bận làm đồ án. Có thể trong một tháng nữa sẽ không liên lạc với nó được. Thôi đành vậy, ai bảo nó đi yêu “mọt sách” như anh làm chi.
Nhưng bảo thôi không nhắn tin, không gọi điện còn được, chứ làm sao không nhớ được. Hôm nào nó cũng nhớ anh, thấy nick anh sáng rất muộn. Nó thương anh, giá như nó biết một chút về công việc của anh thì nó sẽ có thể giúp anh một tay. Hôm nào nó cũng nhắn anh 1 tin chúc anh ngủ ngon trước mỗi lúc nó đi ngủ. Ban đầu anh cũng nhắn lại, nhưng tin nhắn cứ thưa dần rồi không thấy nữa. Có chút gì đó nhạt nhòa…
Ngày sinh nhật nó, nó lại sang bên anh. Lần này nó cũng chẳng bảo anh, nó muốn sang nấu cơm cho anh ăn. Nó nghĩ, anh học hành vất vả vậy, chắc lại mì gói thay cơm, như thế lấy đâu sức khỏe mà học tiếp được. Vậy là nó đi, đến chỗ anh, hai tay nó xách không biết bao nhiêu đồ. Hình như nó muốn mua đủ cho cả tuần thì phải. Mở cửa, thấy nó, anh không khỏi ngạc nhiên:
- Sao em lại sang đây? Đã say xe còn đòi đi xa
- Không phải tại anh sao? Em sang dọn nhà và nấu cơm cho anh, em sợ sau 1 tháng anh lại thành con cá mắm mất
- Thôi được rồi, vào đi, mang anh xách đồ cho
“Đồ vô tâm, hôm nay sinh nhật người ta mà cũng không nhớ”. Nó cười, trông anh cũng gầy đi thật, nhưng không nhiều lắm. “Uhm, thế thì em mới chăm anh lại như xưa nhanh được”.
Đang nấu cơm, hết ga, hết cả dầu nữa. Nó định đi mua thì anh bảo để anh đi. Ngồi không, không có gì để làm, nó lôi máy tính anh ra nghịch. Vào facebook, vẫn thấy đăng nhập của anh. Không cố ý xem, nhưng nó thấy mấy tin nhắn mới giữa anh và chị ý. Tò mò, nó vào đọc thử:
- Giảng lại hộ tớ bài này đi
- Cả buổi chiều nay tớ giảng cho cậu rồi mà. Tâm hồn để đâu mà không chịu nghe thế hả?
- Ai bảo cậu cứ nói chuyện linh tinh làm tớ không tập trung được
- Uh thì giảng lại J
…
- Cảm ơn cậu hôm nay đã ở bên tớ cả ngày
- Không có gì, thế hết buồn chưa?
- Uh, hết rồi. Không có cậu, tớ cũng chẳng biết sẽ khóc đến bao giờ nữa cả
- Tớ với anh ý chia tay rồi
- Sao lại thế?
- Vậy cậu có định mở lòng thêm nữa không?
- Tất nhiên, nhưng phải có người chứ
- Tớ đây
- Cậu thật biết nói đùa
…
- Điều tớ nói hôm trước là nghiêm túc đấy
- Điều gì?
- Thật ra, tớ đã có tình cảm với cậu từ lâu rồi, chỉ là thấy cậu có người yêu nên không dám nói thôi
- …
- Tớ nói thật đấy, tớ…tớ…tớ yêu cậu
…
- Tớ chấp nhận J
- Đồng ý rồi hả?
- Uh, nhưng tớ thấy có cô bé nào rất quan tâm cậu
- À uh, em gái của tớ
- J
“Chuyện này là sao? Nó cứ ngồi thẫn thờ ở đó, không tin vào mắt mình. Những ngày qua, anh thức khuya, không phải chỉ học, mà là nói chuyện với chị ý. Buổi chiều anh không có nhà đó, cũng là anh ở bên chị ý. Anh nói lời yêu chị ý, và nói rằng em là em gái của anh???
Vậy rút cuộc anh coi em là gì???”
Nước mắt nó rơi, nó chạy thật nhanh về mà không đợi anh quay trở lại. Nó đã hiểu tất cả, hóa ra từ trước giờ, anh chưa từng yêu nó. Vậy thì sao anh không để yên tình bạn, tình anh em như thế, anh nói lời yêu nó làm chi?
Trách ai đây? Trách anh lừa dối nó, hay trách nó ngu ngốc đi tin lời anh?
Nó lục lại tất cả những dòng tin, những dòng status, những dòng nhật kí, những món quà thuộc về anh… Tất cả những thứ này lại gợi nhắc nó về những ngày tháng đã qua, về những yêu thương nó đã trao anh chân thành. Nó khóc, nước mắt cứ rơi không sao ngăn được. Trong đầu nó hiện lên rất nhiều câu hỏi: tại sao? Tại sao?
Nó không còn thiết tha gì nữa, nó chán ghét tất cả. Mọi thứ như sụp đổ dưới chân nó. Ngồi thu mình vào góc phòng, đến điện nó cũng chẳng thèm bật. Nó cứ ngồi im như thế, lặng lẽ khóc…
Tối đó, anh gọi cho nó. Nó tắt máy mấy lần, nhưng anh vẫn gọi. Cuối cùng, nó bắt máy:
- Em…em biết hết rồi?
- *không trả lời*
- Anh xin lỗi!
- Tôi không muốn nghe lời xin lỗi. Anh nói đi! Tại sao anh làm vậy với tôi?
- Anh… anh…anh không cố ý tổn thương em
- Nếu không yêu, sao anh lại nói lời đó với tôi? Tôi đâu có ép anh!
- Xin lỗi em, lúc đó anh đang vô cùng đau khổ khi biết tin cô ấy có người yêu. Anh biết em có tình cảm với anh, anh chỉ muốn cho chúng ta một cơ hội.
- Anh coi tôi là người thay thế, là người lấp chỗ trống trong anh sao?
- Không, anh không có ý đó, anh cứ nghĩ rằng anh sẽ quên được cô ấy, nhưng anh không thể. Anh đã muốn nói với em nhưng anh không biết phải mở lời như thế nào
- Đáng lẽ, anh không nên bắt đầu nó, thì bây giờ đã không phải lo kết thúc nó như thế nào.
- Xin lỗi em!
- Tôi không muốn nghe nữa, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nó quăng điện thoại xuống giường, nó thấy sợ những lời nói từ anh. Yêu anh hết lòng, vị tha cho anh tất cả để rồi nhận lại là sự dối gian. Nó khóc, rồi lại cười trong đau đớn. Tình yêu hóa ra không đẹp, không mang màu hồng như nó tưởng. Nó biết mình sai rồi. Giờ thì nó chừa rồi, nó sẽ chẳng dám tin người như thế nữa, nó sẽ chẳng chấp nhận hi sinh như thế nữa, và có thể nó sẽ chẳng yêu thật lòng như thế nữa. Nó cười chính nó, cười một con bé ngu ngốc, mù quáng tin vào những chuyện tình cổ tích để rồi tự làm đau mình. Ngày mai thôi, nó sẽ sống khác, nó sẽ không để cho ai cái quyền tổn thương nó nữa. Nó tự hứa với mình như thế. Quệt nước mắt, nó đứng lên, xóa hết những gì thuộc về anh, xóa tất cả.
Ngày mai thôi, nó sẽ không còn là một cô bé như này nữa!!!
Bạn đã từng là nạn nhân hay “thủ phạm” của những chuyện như thế này chưa? Dù là vô tình hay cố ý, họ cũng đã giết chết một tâm hồn ngây thơ và trong sáng, biến những người đó thành những kẻ vô cảm, luôn nghi ngờ tất cả, mất niềm tin vào tất cả, thậm chí còn làm xuất hiện trong đầu họ những tư tưởng “phản động”: đi làm đau những người khác nữa. Bạn thấy sao khi chúng ta cứ làm đau nhau như thế? Bạn có từng nghĩ hôm nay bạn làm đau một người thì ngày mai, bạn sẽ chịu tổn thương gấp vài lần như thế?
Hết !
Key : blog tinh yeu dung voi noi yeu thuong khi van con chua du , Blog Tình Yêu : ĐỪNG VỘI NÓI YÊU THƯƠNG KHI VẪN CÒN CHƯA ĐỦ!