Lãng Tử

Blog Tình Yêu : Đừng vội nói yêu thương khi vẫn còn chưa đủ


-         Làm người yêu anh nhé nhóc!
Chi tròn mắt nhìn anh trong vòng 30 giây. Rồi bỗng nó phá lên cười:
Blog Tình Yêu : ĐỪNG VỘI NÓI YÊU THƯƠNG KHI VẪN CÒN CHƯA ĐỦ!
Blog Tình Yêu : ĐỪNG VỘI NÓI YÊU THƯƠNG KHI VẪN CÒN CHƯA ĐỦ!

-         Anh làm gì mà đùa ác thế
-         Anh không đùa, anh nói thật. Làm người yêu anh nhé! – Long nhìn thẳng vào mắt Chi, nhắc lại câu nói vừa rồi.
Một lần nữa Chi bất động, không biết phản ứng ra sao. Long tiến tới gần nó, nó nghiêng người ra sau. Đến lúc không còn có thể nghiêng thêm được nữa, môi nó đã bị khóa lại. Ngạc nhiên và vô cùng sửng sốt, nó chưa từng nghĩ ngày này lại tới với mình. Đôi mắt mở to hồi nãy đang từ từ nhắm lại, cảm nhận hương vị của nụ hôn đầu…
Có lẽ như thế đã quá đủ cho một câu trả lời. Một buổi chiều đẹp nhất trong bao buổi chiều mà Chi đã trải qua trong suốt hai mươi năm.
***
Long hơn Chi một tuổi. Hai người học khác trường, chỉ quen nhau tình cờ qua một người bạn. Anh là anh họ của đứa bạn Chi. Anh học kĩ thuật, còn Chi học kinh tế. Tưởng chừng như chẳng có gì liên quan lắm nhưng sự thực thì mỗi khi có bài khó, Chi đều hỏi anh. Và hầu như bài nào anh cũng có thể giúp nó. Anh thông minh, học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi, đặc biệt là bóng chuyền. Nó gặp anh lần đầu tiên cũng là khi nhỏ bạn rủ nó đi cổ vũ cho anh trong cuộc thi trường anh tổ chức. Nó ngưỡng mộ anh ngay từ lúc ấy.
Ban đầu là nó hỏi nhỏ bạn nick facebook của anh rồi add friend. Sau một thời gian nói chuyện, anh xin số điện thoại nó trước. Và từ đó, mỗi ngày nó và anh đều nói chuyện cùng nhau. Thực sự, nó cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày nó và anh trở thành người yêu của nhau. Nó biết, xung quanh anh cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi. Có chăng tình cảm của nó chỉ là thầm thương trộm nhớ, dù anh có đáp lại tình cảm của nó hay không cũng không sao. Lúc anh tỏ tình với nó, nó cũng chưa dám chắc tình cảm nó dành cho anh là tình yêu, chỉ là một chút thích, một chút rung động. Điều này vượt ra ngoài mong đợi của nó, và tất nhiên, nó không có lí do để từ chối. Nó nghĩ đây là may mắn của nó vì nó được anh dành tình cảm cho.
***
Tính cách anh cũng rất lạ, lúc sôi nổi, lúc lại trầm tư. Có những lúc chính Chi cũng không hiểu nổi, nhưng nó không dám hỏi anh. Nó nghĩ, ai cũng có những điều bí mật, muốn giữ riêng mình. Nếu họ tin tưởng, muốn kể với mình thì họ sẽ tự kể. Có chăng chỉ là do nó chưa làm anh tin tường mà thôi.
Nó vẫn tin anh tuyệt đối, không mảy may chút nghi ngờ. Dù có đôi khi, đang đi cùng nó, nhận được một cú điện thoại là anh vội xin lỗi rồi chạy đi ngay. Nó không giận, chỉ cảm thấy chút hụt hẫng và lo lắng không biết chuyện gì xảy ra. Hôm sau gặp anh, anh nói là thằng bạn anh gặp chút rắc rối nên anh đến giúp, nó cũng tin ngay, và còn thở phào nhẹ nhõm vì không phải là chuyện gì liên quan tới anh.
Chuyện giữa hai người nó vẫn không kể cho ai, mặc dù rất muốn khoe với tụi bạn, nhưng vì thấy anh không nói gì, nên nó lại thôi. Một chút buồn thoáng qua, nhưng rồi nó tự động viên mình: “Có sao đâu chứ, miễn anh ấy yêu mình thì nói ra hay không cũng không quan trọng”.
Anh đôi lúc trú tâm vào học mà không có thời gian dành cho nó, nó biết vậy nên cũng không lỡ giận. “Anh coi trọng việc học, coi trọng sự nghiệp là đúng mà, còn hơn là anh suốt ngày game hay tụ tập chơi bời”. Những lần tìm anh nói chuyện mà anh nói anh đang bận học, nó cũng chỉ ngậm ngùi “vâng” rồi thôi. Đôi lần nó cũng so sánh mình với những cô gái khác, được người yêu quan tâm, hỏi han, rồi đưa đi chơi nhiều. Có hôm buồn vì chuyện học hành, vì chuyện gia đình, nó gọi cho anh, mong nghe thấy giọng nói của anh nhưng anh lại kêu bận, nó chỉ đành cúp máy rồi ngồi thu mình nơi góc phòng và khóc một mình.
Nó nhận thấy sự vô tâm của anh, có lẽ anh lo lắng cho sự nghiệp hơn nên mới không có thời gian để quan tâm cảm xúc của nó. Đã vài lần, nó cảm thấy mệt mỏi, nó muốn nói chuyện thẳng thắn với anh nhưng rồi nó lại thôi. Việc học của anh vất vả hơn nó. Có những hôm ngồi nói chuyện với bạn, nó thấy nick anh sáng, nhưng như mọi lần thôi, anh bảo anh đang thảo luận nhóm với tụi bạn nên nó lại không dám nhắn tin cho anh. Qúa nửa đêm, lúc sắp đi ngủ, nó mới dám nhắn cho anh: “ Em đi ngủ trước anh nhé, anh đừng thức khuya quá, ảnh hưởng sức khỏe J. Anh của em lát ngủ ngoan nhé!”. Thấy anh chỉ đáp lại bằng một icon mặt cười và một câu: “Em ngủ ngon” làm nó thấy hụt hẫng và tủi thân.
Tuy vậy, nó vẫn tin, rồi một ngày anh nhận ra những gì nó dành cho anh, anh sẽ thay đổi mà bớt vô tâm với nó như thế.
***


Hôm nay được nghỉ, nhưng nó đã ra ngoài từ sớm. Nó đi chọn cho anh một chiếc áo. Ngày này 3 tháng trước, anh đã ngỏ lời với nó. Đi qua không biết bao nhiêu dãy hàng, ngắm không biết bao nhiêu chiếc áo, nó vẫn chẳng ưng được cái nào. Đến nửa buổi, nó mới chọn được một chiếc ưng ý. Mỉm cười với gói quà được bọc cẩn thận, nó tin rằng anh sẽ thích.
Nó bắt xe đi hơn 30 cây số, nhảy lên nhảy xuống 4 xe liền để tới chỗ anh. Dù rằng bị say xe, đi dưới trời trưa nắng nóng nhưng nó không ngại, chỉ cần làm anh vui thì nó chấp nhận tất cả.
Hôm nay cuối tuần, chắc là anh đang ở phòng học bài. Về độ chăm chỉ thì nó tự thấy mình thua xa anh, anh vẫn thường cốc đầu nó mà mắng yêu: “Em phải học chăm vào chứ, suốt ngày pikachu với đọc truyện như thế sau này sao được bằng giỏi”. Nó chỉ cười trừ rồi nói lí nhí trong miệng: “Phải là suốt ngày chơi với lo cho anh như thế thì lấy đâu thời gian học chứ”. Đúng là thời gian nó dành để nghĩ tới anh, để lo lắng cho anh còn nhiều hơn thế. Nhưng chắc anh chẳng biết đâu.
Xuống xe, nó bước đi lảo đảo. Vừa mệt vừa đói, nhưng nó thấy may là nó đã tới nơi, không phải lên xe nữa. Đi bộ vào chỗ anh gần 20 phút nữa, vừa đi nó vừa nghĩ, chắc anh sẽ bất ngờ và vui lắm. Tưởng tượng ra khuôn mặt anh lúc ý, lòng nó lại vui mà quên đi chặng đường dài vừa rồi.
Nhưng đến nơi, sao phòng anh lại khóa? Chắc anh có việc phải ra ngoài. Nó chờ anh về chứ nhất định không gọi cho anh, như thế thì còn gọi gì là bất ngờ nữa. 30 phút… 1 tiếng… 2 tiếng…3 tiếng… Đã gần 5 giờ chiều mà vẫn chưa thấy anh về. Nó gọi cho anh:
-         Anh à, anh đang ở đâu vậy?
-         Anh đang ở phòng, sao em hỏi vậy?
-         Vậy ạ? Không, em chỉ hỏi vậy thôi. Chắc là anh đang học?
-         Uh, tuần sau anh có mấy môn thi nên phải học nhiều hơn
-         Vâng, em biết rồi, anh học đi nhé
Cúp máy, nước mắt nó tuôn rơi. Anh nói dối nó! Đây là lần đầu tiên hay là lần thứ mấy rồi?
Nó để lại gói quà trước cửa phòng rồi ra về, vừa đi vừa khóc. Nó chưa từng nghĩ anh lại nói dối nó như thế. Dù rằng anh nói dối vì không muốn nó lo lắng đi chăng nữa, thì nó cũng cảm thấy bị tổn thương. Trở về phòng, nó ném mình lên giường. Cả ngày nay nó chưa ăn uống gì. Sáng dậy sớm không kịp ăn, trưa đi sang chỗ anh thì anh không có ở phòng, về đến phòng thì đã muộn, mà nó cũng chẳng còn sức trở dậy nữa. Cảm giác say xe, lúc về lại càng mệt hơn nữa. Và nó cứ thế thiếp đi…
Blog Tình Yêu : ĐỪNG VỘI NÓI YÊU THƯƠNG KHI VẪN CÒN CHƯA ĐỦ!
Blog Tình Yêu : ĐỪNG VỘI NÓI YÊU THƯƠNG KHI VẪN CÒN CHƯA ĐỦ!

Hôm sau tỉnh dậy, nó thấy mỏi lắm, chẳng muốn nhấc mình ra khỏi giường. Sờ đến điện thoại, nó thấy 3 tin nhắn và 5 cuộc gọi từ anh.
“Hôm nay em sang chỗ anh à? Sao không nói với anh?”
“Sao vậy, giận anh à? Anh xin lỗi, anh không cố ý nói dối em, anh sang chỗ thằng bạn giúp nó học bài thôi mà”
“Em nghe máy đi chứ, anh xin lỗi rồi mà. Lần sau anh hứa anh sẽ không như thế nữa”
Anh sang chỗ bạn sao phải nói dối nó chứ? Nó mỉm cười, cười nhạt với chính mình. Nó cũng không gọi điện hay nhắn tin lại. Lần này là nó giận anh thật sự.
Buổi chiều nó phải đi học, cố gắng dậy tắm giặt rồi ăn cơm, uống một liều thuốc giảm đau đầu rồi nó ra khỏi phòng. Máy nó để ở chế độ yên lặng, anh gọi cho nó 7 cuộc mà nó cũng không biết. Mà dù có biết thì nó cũng sẽ chẳng bắt máy, nó vẫn còn giận anh.
Tối đến, về nhà ngồi onl, vừa thấy nick nó sáng, anh đã vội nhắn tin:
-         Hết giận anh chưa?
-         -_-
-         Thái độ gì đây?
-         Không cảm xúc!
-         Anh xin lỗi! L
-         Không liên quan
-         Thằng bạn anh nó nghỉ nhiều quá, không nắm được bài nên anh sang giúp nó thôi mà
-         Nhưng anh có thể nói thế mà, đâu cần phải nói dối em
-         Vì nó không muốn cho ai biết là nó học kém. Lúc đó anh chỉ nghĩ được vậy thôi, không nghĩ là em đang đợi anh ở phòng.
-         -_-
-         Em mắng gì anh cũng được, đừng lạnh lùng thế chứ L
-         Em không biết nói gì cả
-         Thế để anh kể chuyện cười cho em nghe nhá
-         Anh không phải học sao?
-         Có, nhưng đến lúc em ngủ rồi anh học cũng được, giờ anh nói chuyện cùng em J
-         * môi nó mỉm cười* thật chứ?
-         Uh, thật
-         Thôi, học đi, sắp thi rồi mà nói vậy
-         Nhưng em còn giận anh
-         Tha cho anh lần này đấy, lần sau không được thế nữa nghe chưa?
-         Tuân lệnh! J
Thế đó, chỉ câu nói đó thôi đã làm nó hết trách móc, giận hờn anh. Dù muốn lắm, muốn được nói chuyện cùng anh, nhưng nó lại không muốn làm ảnh hưởng tới kết quả học tập của anh. Anh sắp thi, nó biết vậy.
***
Anh vô tâm, đây là sự thật. Nhưng không thể phủ nhận rằng đôi lúc anh cũng nói những lời ngọt ngào, dỗ dành nó. Vì thế, có những khi đã hạ quyết tâm buông tay anh, nhưng rồi nó lại không thể làm được. Yêu anh, là chấp nhận, là vị tha, bao dung với tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Hôm nay học xong sớm, nhỏ bạn học cùng trường anh rủ nó sang đó chơi. Nó đồng ý, vì về phòng cũng chẳng có việc gì làm. Nó định thông báo với anh nhưng rồi lại thôi. Nó thích bất ngờ. Hai đứa đang tung tăng đi qua mấy dãy nhà thì nó thấy bóng anh. Nó bảo nhỏ bạn ra đợi nó trước cổng thư viện, nó đi có chút việc. Nó đuổi theo anh, gọi mấy câu mà không thấy anh quay lại. Hình như anh không nghe thấy, anh đang vội đi đâu đó. Chạy mệt bở hơi tai, đến một đoạn, nó không thấy anh nữa. Chỗ này vắng người, không hiểu anh đến đây làm gì. Nhìn quanh quẩn một hồi, bất chợt nó thấy anh đang ngồi cùng một chị hay bạn nào đó. Tò mò, nó nấp sau một cái cây to dõi theo hai người. Hình như nó đã nhìn thấy chị ý rồi, là trên mỗi status của anh, cái nào cũng có comment của chị ý. Chị ý đang khóc. Và anh…anh ôm chị vào lòng, rất tình cảm.
Không muốn nhìn nữa, nó chạy đi. Có lẽ nó hoa mắt! Nó chạy một mạch về, quên luôn nhỏ bạn đang đứng chờ ở thư viện. Nó chạy nhanh, như muốn chạy trốn điều gì đó, như sợ những điều nó vừa thấy là sự thực, như sợ những suy nghĩ trong đầu nó lúc này là chính xác. Không! Anh đã từng nói anh và chị ý chỉ là bạn bình thường thôi mà…
***
Nó bắt đầu nghi ngờ anh. Nó nghi ngờ tình cảm mà anh dành cho nó. Liệu có giống những gì nó dành cho anh không?
Suy nghĩ một hồi, nó quyết định tìm hiểu thử. Nó tìm facebook của người bạn mà nhắc tới hôm trước. Nó giới thiệu là em gái của anh và muốn làm quen với bạn bè của anh. Rồi nó lân la hỏi chuyện, và anh trả lời là không hề có chuyện Long sang giúp anh học, vì anh không hề nghỉ học, và cũng chẳng cần có thêm người giảng bài hộ.
Nó sock, thế là anh lừa nó 2 lần. Vậy còn chuyện anh và chị ý là sao?
Nó nhắn tin, hỏi anh:
-         Anh! Em thấy chị Loan và anh rất thân nhau. Giữa hai người có chuyện gì không vậy?
-         Sao em lại nghĩ linh tinh vậy? Bọn anh chỉ là bạn thôi. Mà sao em biết Loan?
-         J em thấy status nào của anh cũng có comment của chị ý
-         Uh, bạn bè thôi mà
-         Có thân không anh?
-         Cũng hơi hơi thân. Mà sao tự nhiên em hỏi vậy?
-         À không có gì, em chỉ hỏi vậy thôi mà :D
-         Uh, thế nhé, anh có chút việc rồi
-         Vâng, byebye anh
“Hơi thân? Liệu em còn có thể tin anh được không đây?”
***
Rồi một hôm, bỗng anh cũng hỏi nó:
-         Em và cái cậu tên Tùng có gì không đấy?
-         Gì là gì?
-         Thấy em và cậu ý comment status của nhau rất nhiều
Uh ha, nó cũng chẳng để ý. Nó và Tùng là bạn thân từ hồi cấp hai, nói chuyện với nhau rất nhiều. Nhưng giữa hai người chẳng có gì hơn tình bạn cả, cậu ý cũng có người yêu rồi. Rồi nó nghĩ, chẳng lẽ nó lại hiểu nhầm anh, giữa anh và chị ý cũng giống như nó với Tùng? Và nó thấy vui vui vì hình như anh có quan tâm đến nó, vậy là anh cũng sợ mất nó.
Và nó quyết định không hỏi anh chuyện hôm đó nữa, nó sợ ảnh hưởng tới mối quan hệ hiện có giữa hai người. Có thể lúc đó chị ý đang có chuyện buồn, và anh chỉ muốn an ủi chị ý thôi. Chắc nó chỉ nghĩ quá lên vậy thôi.
Đó, cứ nghi ngờ rồi lại thôi, tự trách mình nghĩ linh tinh. Cũng chỉ vì nó yêu anh, sợ mất anh nên mới vậy thôi. Và nó biết, nếu nói ra, có thể anh sẽ cảm thấy khó xử, nặng nề, rồi suy nghĩ nữa. Thôi, nó lại tin anh! Nó cho anh một cơ hội nữa.
***
Anh bảo anh đang bận làm đồ án. Có thể trong một tháng nữa sẽ không liên lạc với nó được. Thôi đành vậy, ai bảo nó đi yêu “mọt sách” như anh làm chi.
Nhưng bảo thôi không nhắn tin, không gọi điện còn được, chứ làm sao không nhớ được. Hôm nào nó cũng nhớ anh, thấy nick anh sáng rất muộn. Nó thương anh, giá như nó biết một chút về công việc của anh thì nó sẽ có thể giúp anh một tay. Hôm nào nó cũng nhắn anh 1 tin chúc anh ngủ ngon trước mỗi lúc nó đi ngủ. Ban đầu anh cũng nhắn lại, nhưng tin nhắn cứ thưa dần rồi không thấy nữa. Có chút gì đó nhạt nhòa…
Ngày sinh nhật nó, nó lại sang bên anh. Lần này nó cũng chẳng bảo anh, nó muốn sang nấu cơm cho anh ăn. Nó nghĩ, anh học hành vất vả vậy, chắc lại mì gói thay cơm, như thế lấy đâu sức khỏe mà học tiếp được. Vậy là nó đi, đến chỗ anh, hai tay nó xách không biết bao nhiêu đồ. Hình như nó muốn mua đủ cho cả tuần thì phải. Mở cửa, thấy nó, anh không khỏi ngạc nhiên:
-         Sao em lại sang đây? Đã say xe còn đòi đi xa
-         Không phải tại anh sao? Em sang dọn nhà và nấu cơm cho anh, em sợ sau 1 tháng anh lại thành con cá mắm mất
-         Thôi được rồi, vào đi, mang anh xách đồ cho
“Đồ vô tâm, hôm nay sinh nhật người ta mà cũng không nhớ”. Nó cười, trông anh cũng gầy đi thật, nhưng không nhiều lắm. “Uhm, thế thì em mới chăm anh lại như xưa nhanh được”.
Đang nấu cơm, hết ga, hết cả dầu nữa. Nó định đi mua thì anh bảo để anh đi. Ngồi không, không có gì để làm, nó lôi máy tính anh ra nghịch. Vào facebook, vẫn thấy đăng nhập của anh. Không cố ý xem, nhưng nó thấy mấy tin nhắn mới giữa anh và chị ý. Tò mò, nó vào đọc thử:
-         Giảng lại hộ tớ bài này đi
-         Cả buổi chiều nay tớ giảng cho cậu rồi mà. Tâm hồn để đâu mà không chịu nghe thế hả?
-         Ai bảo cậu cứ nói chuyện linh tinh làm tớ không tập trung được
-         Uh thì giảng lại J

-         Cảm ơn cậu hôm nay đã ở bên tớ cả ngày
-         Không có gì, thế hết buồn chưa?
-         Uh, hết rồi. Không có cậu, tớ cũng chẳng biết sẽ khóc đến bao giờ nữa cả
-         Tớ với anh ý chia tay rồi
-         Sao lại thế?
-        Thấy không hợp nữa, anh ý không hiểu tớ, không trò chuyện, chia sẻ với tớ như cậu
-         Vậy cậu có định mở lòng thêm nữa không?
-         Tất nhiên, nhưng phải có người chứ
-         Tớ đây
-         Cậu thật biết nói đùa

-         Điều tớ nói hôm trước là nghiêm túc đấy
-         Điều gì?
-         Thật ra, tớ đã có tình cảm với cậu từ lâu rồi, chỉ là thấy cậu có người yêu nên không dám nói thôi
-         …
-         Tớ nói thật đấy, tớ…tớ…tớ yêu cậu

-         Tớ chấp nhận J
-         Đồng ý rồi hả?
-         Uh, nhưng tớ thấy có cô bé nào rất quan tâm cậu
-         À uh, em gái của tớ
-         J
“Chuyện này là sao? Nó cứ ngồi thẫn thờ ở đó, không tin vào mắt mình. Những ngày qua, anh thức khuya, không phải chỉ học, mà là nói chuyện với chị ý. Buổi chiều anh không có nhà đó, cũng là anh ở bên chị ý. Anh nói lời yêu chị ý, và nói rằng em là em gái của anh???
Vậy rút cuộc anh coi em là gì???”
Nước mắt nó rơi, nó chạy thật nhanh về mà không đợi anh quay trở lại. Nó đã hiểu tất cả, hóa ra từ trước giờ, anh chưa từng yêu nó. Vậy thì sao anh không để yên tình bạn, tình anh em như thế, anh nói lời yêu nó làm chi?
Trách ai đây? Trách anh lừa dối nó, hay trách nó ngu ngốc đi tin lời anh?
Nó lục lại tất cả những dòng tin, những dòng status, những dòng nhật kí, những món quà thuộc về anh… Tất cả những thứ này lại gợi nhắc nó về những ngày tháng đã qua, về những yêu thương nó đã trao anh chân thành. Nó khóc, nước mắt cứ rơi không sao ngăn được. Trong đầu nó hiện lên rất nhiều câu hỏi: tại sao? Tại sao?
Nó không còn thiết tha gì nữa, nó chán ghét tất cả. Mọi thứ như sụp đổ dưới chân nó. Ngồi thu mình vào góc phòng, đến điện nó cũng chẳng thèm bật. Nó cứ ngồi im như thế, lặng lẽ khóc…
 Tối đó, anh gọi cho nó. Nó tắt máy mấy lần, nhưng anh vẫn gọi. Cuối cùng, nó bắt máy:
-         Em…em biết hết rồi?
-         *không trả lời*
-         Anh xin lỗi!
-         Tôi không muốn nghe lời xin lỗi. Anh nói đi! Tại sao anh làm vậy với tôi?
-         Anh… anh…anh không cố ý tổn thương em
-         Nếu không yêu, sao anh lại nói lời đó với tôi? Tôi đâu có ép anh!
-         Xin lỗi em, lúc đó anh đang vô cùng đau khổ khi biết tin cô ấy có người yêu. Anh biết em có tình cảm với anh, anh chỉ muốn cho chúng ta một cơ hội.
-         Anh coi tôi là người thay thế, là người lấp chỗ trống trong anh sao?
-         Không, anh không có ý đó, anh cứ nghĩ rằng anh sẽ quên được cô ấy, nhưng anh không thể. Anh đã muốn nói với em nhưng anh không biết phải mở lời như thế nào
-         Đáng lẽ, anh không nên bắt đầu nó, thì bây giờ đã không phải lo kết thúc nó như thế nào.
-         Xin lỗi em!
-         Tôi không muốn nghe nữa, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nó quăng điện thoại xuống giường, nó thấy sợ những lời nói từ anh. Yêu anh hết lòng, vị tha cho anh tất cả để rồi nhận lại là sự dối gian. Nó khóc, rồi lại cười trong đau đớn. Tình yêu hóa ra không đẹp, không mang màu hồng như nó tưởng. Nó biết mình sai rồi. Giờ thì nó chừa rồi, nó sẽ chẳng dám tin người như thế nữa, nó sẽ chẳng chấp nhận hi sinh như thế nữa, và có thể nó sẽ chẳng yêu thật lòng như thế nữa. Nó cười chính nó, cười một con bé ngu ngốc, mù quáng tin vào những chuyện tình cổ tích để rồi tự làm đau mình. Ngày mai thôi, nó sẽ sống khác, nó sẽ không để cho ai cái quyền tổn thương nó nữa. Nó tự hứa với mình như thế. Quệt nước mắt, nó đứng lên, xóa hết những gì thuộc về anh, xóa tất cả.
“Cảm ơn anh đã dạy em một bài học sâu sắc!” – nó mỉm cười, ánh mắt không còn ánh lên niềm lạc quan, tin tưởng nữa mà thay vào đó là một thứ gì đó khó nắm bắt, rất khó. Ánh mắt đó nói lên tất cả, từ nỗi đau mà nó phải chịu và hứa hẹn những thay đổi vào ngày mai
Ngày mai thôi, nó sẽ không còn là một cô bé như này nữa!!!
Bạn đã từng là nạn nhân hay “thủ phạm” của những chuyện như thế này chưa? Dù là vô tình hay cố ý, họ cũng đã giết chết một tâm hồn ngây thơ và trong sáng, biến những người đó thành những kẻ vô cảm, luôn nghi ngờ tất cả, mất niềm tin vào tất cả, thậm chí còn làm xuất hiện trong đầu họ những tư tưởng “phản động”: đi làm đau những người khác nữa. Bạn thấy sao khi chúng ta cứ làm đau nhau như thế? Bạn có từng nghĩ hôm nay bạn làm đau một người thì ngày mai, bạn sẽ chịu tổn thương gấp vài lần như thế?
Dừng lại đi bạn nhé! Đừng bao giờ vội nói yêu thương khi vẫn còn chưa đủ. Đừng làm cuộc sống thêm nặng nề, đừng biến những con người đáng yêu ấy trở lên chán ghét cuộc đời. Hãy yêu thương thật lòng, được chứ???

Hết !

Key : blog tinh yeu dung voi noi yeu thuong khi van con chua duBlog Tình Yêu : ĐỪNG VỘI NÓI YÊU THƯƠNG KHI VẪN CÒN CHƯA ĐỦ!