*****
Không biết mọi chuyện xảy ra thế nào, nhưng tôi bỗng nhiên không còn thấy Lâm Tự Sâm đáng ghét nữa.
Chớp mắt một cái tôi đã nằm viện đến ngày thứ chín.
Buổi trưa, tôi lại được bác sĩ Phương gọi đi ăn cùng. Ngồi trong quán cà phê gần bệnh viện, bọn họ nói chuyện của họ, tôi ăn cơm của tôi.
Chỉ có điều, hôm nay bọn họ không nói chuyện công việc nữa. Bác sĩ Viên đang nói về bộ phim điện ảnh mới công chiếu gần đây.
“Trên mạng mọi người đánh giá bộ phim nay rất được đấy. Vừa may ngày kia được nghỉ, em đang định đi xem.”
Bác sĩ Tần nói: “Phim kinh dị à? Cô thân gái một mình đi xem phim kinh dị hả? Tốt nhất vẫn nên tìm một người nữa đi cùng thì hơn. Đừng để tới lúc ấy khóc lóc chạy ra khỏi rạp mà không có ai dỗ dành.”
Bác sĩ Viên bất đắc dĩ nói: “Em cũng muốn lắm chứ, nhưng mà không có ai đi cùng. Mấy cô bạn em vừa nghe thấy phim kinh dị liền không dám đi cùng em luôn.”
Bác sĩ Tần than thở: “Đáng tiếc, hôm ấy tôi vẫn phải làm việc, nếu không thì cũng sẽ nể tình hữu nghị mà đưa cô đi.” Nói xong, không ai lên tiếng nữa, không khí bỗng nhiên tẻ nhạt.
Bác sĩ Phương bật cười ha hả: “Nói đến phim kinh dị, em lại nhớ tới một chuyện đau lòng!”
Anh ta bày ra dáng vẻ vô cùng đau khổ mà nói: “Nhớ năm đó em vất vả theo đuổi một cô gái nước ngoài. Em hẹn người ta tới nhà xem phim. Mọi người có biết thế nào không? Kết quả lúc em mở đĩa phim mát mẻ kia lên lại biến thành một bộ phim ma quỷ. Cuối cùng, em ôm người ta run rẩy. Người ta đẩy em ra rồi đi mất a….”
Bác sĩ Tần cười đến sặc sụa: “Lại còn thế nữa! Cậu không biết xấu hổ mà còn kể ra. Không sợ mất mặt hả?”
“Có gì mà mất mặt đâu anh!” Bác sĩ Phương cười nói, “Đàn ông đại trượng phu, sắc lệnh trí hôn(*), tránh sao được ạ. Không thể coi là đáng xấu hổ được!”
(*) Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng.
Nói xong, anh ta ra vẻ tự hỏi: “À… những lời này nghe thật quen tai. Hình như là ai đó nói rất nhiều rồi thì phải?”
Lâm Tự Sâm liếc mắt nhìn anh ta: “Là tôi nói, thì sao?”
Bác sĩ Phương cười khì.
(ây da, xem ra anh Lâm đúng là cầm thú :”>)
Bàn ăn lại yên tĩnh một hồi. Tôi cảm thấy bầu không khí thạt quỷ dị, tôi ngẩng đầu khỏi bát cơm nhìn mọi người. Tất cả đều đang ăn cơm, không có gì kỳ lạ.
Lâm Tự Sâm nhìn tôi: “Ăn xong rồi thì quay về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Không sao, mọi người cứ nói chuyện đi. Lát em về cùng mọi người. Em có chuyện muốn hỏi anh.”
Lâm Tự Sâm ngừng một lúc rồi “ừm”.
Bác sĩ Phương mặt cười tươi như hoa nở, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, quay sang hỏi Lâm Tự Sâm: “Sư đệ, không phải chiều nay cậu có bận việc sao?”
“Không có!”
“Ồ!” Bác sĩ Phương kéo dài giọng, “Đúng là sư đệ nhà chúng ta. Đã động thủ, kỹ thuật lúc nào cũng vô cùng nhanh. Sư huynh này xin bái phục!”
(Cười đau ruột với cái ông này!!!)
Lâm Tự Sâm nhấp một ngụm cà phê, khóe môi khẽ nhếch lên: “Quá khen!”
Bữa cơm kéo dài không quá lâu, bởi vì bác sĩ Phương nhận được một cuộc điện thoại, nói gần khu này xảy ra một vụ tai nạn, nạn nhân đã được đưa tới bệnh viện, cho nên bọn họ liền vội vã quay về.
Tới bệnh viện, bác sĩ Phương bị một người phụ nữ chừng hơn năm mươi tuổi ngăn cản.
“Bác sĩ Phương, may quá. Tôi đang muốn đi tìm cậu đây. Tôi là người nhà của cục trưởng Trương, lúc trước tôi có liên lạc với cậu rồi. Đây là Nam Nam, con gái của tôi, vừa mới đi chụp CT não và phổi xong, muốn nhờ cậu xem giúp, cậu xem xem có vấn đề gì không…”
Bác sĩ Phương tiện tay cầm túi đựng phim CT cho Lâm Tự Sâm: “Đây là sư đệ của cháu, chuyên gia ngoại khoa thần kinh, để cậu ta xem giúp cô nhé. Cháu đang có bệnh nhân cần cấp cứu.” Nói xong, anh ta cùng với bác sĩ Viên và bác sĩ Tần nhanh chóng rời đi.
Người phụ nữ kia nghi hoặc nhìn Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm bình tĩnh rút tấm phim ra, điều chỉnh hướng nhìn lấy ánh sáng: “Phổi và não bị vôi hoá. Trước đây đã từng bị lao phổi đúng không?”
Người người phụ nữ lập tức thay đổi ánh mắt, ra sức gật đầu: “Có có, Nam Nam nhà chúng tôi lúc còn nhỏ bị lao phổi, nhưng não bộ thì cậu xem xem có vấn đề gì không? Sau này liệu có… Chúng tôi rất lo lắng, năm nào cũng phải đưa cháu đi kiểm tra.”
“Cháu thấy não không có vấn đề gì. Đúng là lao phổi có thể dẫn tới khả năng đó, nhưng vôi hóa sẽ không biến chứng thành ung thư được. Trừ khi, bệnh lao phôi tái phát lại mạnh hơn vôi hóa.” Lâm Tự Sâm trả lại tấm phim cho người phụ nữ, ôn hòa nói: “Chụp CT cũng có ảnh hưởng nhất định tới cơ thể, không nên làm thường niên.”
Hai mẹ con họ vui mừng đi rồi, Lâm Tự Sâm mới quay sang tôi: “Em nhìn tôi như thế làm gì?”
“…”
Tôi… có sao?
Tôi ha hả cười, nhìn đi chỗ khác: “Bỗng nhiên em nghĩ tới lần trước anh bảo em phải đi chụp CT để kiểm tra, nhưng rồi sau đó lại không làm?”
“Ồ, vậy sao? Sao lại thế nhỉ?”
“… Em đang hỏi anh!”
“Nhưng hình như tôi không phải bác sĩ phụ trách của em.”
“…”
Thế nhưng chẳng phải chính anh nói là phải làm sao? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc mãnh liệt, thế mà anh ta lại đáp lại tôi bằng ánh mắt “không liên quan tới tôi.”
Anh ta cười: “Em có chuyện gì muốn hỏi tôi?”
“À, đúng rồi!” Suýt nữa tôi quên mất: “Em làm xong báo cáo rồi, lát nữa quay về nộp cho anh.”
Anh ta im lặng một thoáng: “… Là chuyện này?”
Đương nhiên không phải!
Tôi vẫn gật đầu: “Đúng vậy, chính là chuyện này. Anh đi cùng em về phòng bệnh lấy báo cáo luôn không?”
Tôi nóng ruột trở về phòng, lấy báo cáo đưa cho Lâm Tự Sâm, sau đó liền kể công: “Phó giám đốc, em nằm viện vẫn không quên công việc, tiền lương mấy hôm nay hẳn là vẫn được trả chứ ạ?”
Lâm Tự Sâm nhận lấy báo cáo lật qua lật lại xem, giọng nói pha chút trêu đùa: “Cô Nhiếp làm việc vì công ty nhà mình mà còn tính toán cái này?”
“… Nói cứ như anh cũng không nhận lương ấy.”
“Tôi làm công, đương nhiên phải nhận lương.” Giọng nói anh ta rất thanh nhàn.
Tôi nghẹn họng không nói được lời nào.
Có điều, tôi nhớ tới mục đích chính của mình, nhanh chóng chuyển đổi trọng tâm câu chuyện. Tôi lôi ngăn kéo lấy ra cái máy chơi game: “Vậy, không tính tiền tăng ca cho em cũng được, anh giúp em qua cửa số năm đi. Em chơi mãi vẫn không qua được.”
Anh ta đang xem báo cáo, liền khựng lại.
“Được.” Vài giây sau anh ta mới nhận máy game từ tay tôi, tiện tay bỏ vào túi áo.
“Anh không chơi luôn bây giờ à?” Tôi ngước mắt dáng vẻ mong chờ nhìn anh ta.
“…”
Lâm Tự Sâm im lặng một lúc, nhưng rồi vẫn buông bản báo cáo xuống, lấy cái máy từ trong túi áo ra, thuận tiện mở ra bấm vài cái, rồi giương mắt nhìn tôi.
Anh ta phát hiện ra rồi ư?
Thật ra, có rất nhiều trò chơi hoàn toàn không dùng tới tay trái. Ví dụ như chiếc máy game tôi vừa đưa cho anh ta.
Tôi giục: “Mau chơi đi, em muốn xem xem anh có thể qua được cửa năm hay không?”
Lâm Tự Sâm cúi đầu, nghiêm túc chơi.
Tôi cuối cùng cũng được chứng kiến bàn tay của bác sĩ ngoại khoa có bao nhiêu nhanh nhạy chuẩn xác rồi. Một trò chơi biến thái như vậy mà anh ta có thể liên tiếp qua cửa dễ dàng, giống như có thần tiên tồn tại thật không bằng.
“Anh thật lợi hại.” Tôi nhìn vào ngón tay cái đang dựng thẳng của Lâm Tự Sâm, thật lòng khen ngợi.
“Nhiếp Hi Quang, em có phát hiện ra, em…?”
“Cái gì?” Tôi vẫn còn đang bị kích động bởi việc liên tiếp qua cửa của anh ta.
Lâm Tự Sâm không trả lời, ánh mắt rơi trên mặt tôi, trong đôi mắt dường như có ý cười.
“Em có thể xuất viện rồi.” Anh ta nói.
Chiều hôm sau, tôi đứng ở cổng bệnh viện gọi điện thoại về cho mẹ: “Mẹ, hôm nay con về nhà. Tối con muốn uống canh xương hầm.”
Mẹ tức giận: “Cô có thể bỏ cái kiểu trước khi về lại gọi điện gọi món ăn như thế đi được không hả? Sao mà không phải cuối tuần lại về thế?”
“Huhu. Vì con bị thương!”
“Hả? Bị làm sao? Nghiêm trọng không?” Mẹ lập tức trở nên cuống quýt.
Tôi vẫn cười hì hì: “Không sao rồi ạ. Lúc đi xuống cầu thang bị ngã sái chân thôi ạ.”
Đương nhiên, sau đó tôi bị mẹ mắng cho một trận.
Cúp điện thoại, tôi phát hiện ra Lâm Tự Sâm đang đứng ngoài cửa nhìn tôi.
“Trước đây, tôi có điều trị cho một bệnh nhân, ngã từ nóc xe tải xuống, đập vào tảng đá, vỡ sọ não, sưng tấy bên trong, rạn lá lách. Anh ta phải nằm ở ICU (*) một tháng mới thoát khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên, em có biết, anh ta ngã xuống từ độ cao thấp hơn em không?”
[(*) ICU – intensive care unit: khoa Hồi sức tích cực – chống độc, tên cũ là Khoa chăm sóc đặc biệt.Bệnh nhân nằm tại ICU đều là những ca thập tử nhất sinh. Khoa này được ưu ái gọi bằng cái tên “I see you” (đồng âm ICU).]
“…”
Sao tự nhiên anh ta lại đột ngột biến thành vai trò bác sĩ dữ dội như vậy.
“Nếu biết có người lo lắng cho mình thì đừng có gây ra mấy chuyện khiến người khác phải lo.”
Tôi nhanh chóng giơ tay lên thề: “Rõ! Đảm bảo không có lần sau!”
Giơ tay lên không trung rồi tôi mới phát hiện ra hành động này của mình thật là ngốc nghếch. Nhưng mà nó lại lấy lòng được Lâm Tự Sâm. Ánh mắt anh ta dịu dàng hơn rất nhiều, đã thoát ra khỏi cái trạng thái bác sĩ khủng bố vừa rồi.
Tôi ngượng ngùng hạ cánh tay. Có lẽ bởi vì quá hưng phấn khi được xuất viện, cho nên nói và làm cái gì cũng không động đến đại não suy nghĩ. Thế nhưng, bắt đầu từ khi nào tôi lại có thể nói chuyện với Lâm Tự Sâm một cách thoải mái vô tư như thế?
Hình như đó là chuyện từ hai ngày nay?
Nhưng như vậy cũng không có gì không tốt. Thậm chí, tôi còn lo lắng, liệu có phải vì bệnh viện là một môi trường đặc thù, sau khi rời khỏi đó rồi, quan hệ của chúng tôi sẽ lại cứng ngắc như trước hay không?
Nếu như vậy thì… cũng thật là đáng tiếc…
“Ừm, mấy hôm nay cảm ơn anh. Còn nữa, cảm ơn cả dì Trần đã đưa cơm cho em.”
Lâm Tự Sâm gật đầu: “Dì Trần nói rất thích món quà em tặng.”
“À. Đó là em nhờ Ân Khiết mua giúp ở bên ngoài. Dì ấy thích là tốt rồi.”
“Nhiếp Hi Quang, tôi phát hiện ra, em không quá giỏi nắm bắt mâu thuẫn cốt lõi.”
“Hả? Cái gì?”
Lâm Tự Sâm hiển nhiên không có hứng thú giải thích nghi vấn của tôi. Anh ta đưa cho tôi cái túi đang cầm, đi tới bãi đỗ xe: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Tôi nhận lấy, cúi xuống nhìn, nhất thời cảm thấy nhức đầu. Trong túi ngoại trừ thẻ tín dụng tôi đưa cho anh ta, còn lại đều là bệnh án và giấy tờ khám bệnh. Mấy thứ này sao có thể mang về để mẹ tôi thấy được chứ. Tôi vội vàng đuổi theo: “Phó giám đốc, có thể phiền anh hủy mấy cái này đi được không?”
Chúng tôi lên xe chẳng được bao lâu thì trời đổ mưa.
Tôi khổ não nhìn ngoài cửa sổ: “Sao mà vừa mới xuất viện đã gặp mưa thế này?”
Xuất viện từ sáng có phải tốt không, lúc ấy thời tiết vẫn còn đẹp. Chỉ tại bác sĩ Phương kia bận việc túi bụi, kéo dài thời gian tới chiều mới cho tôi xuất viện. Dự báo thời tiết nói hôm nay mưa, quả nhiên không sai.
A! Khoan đã…
Nhìn thấy trạm thu phí trước mặt, tôi mới phát giác ra, xe đã đi ra đường cao tốc.
Tôi kinh ngạc nhìn Lâm Tự Sâm.
Anh ta bình tĩnh nói: “Trời mưa, tôi đưa em về thẳng Vô Tích luôn.”
(anh Lâm được thiên thời địa lợi, hay là tính toán rất hợp lý nhỉ???)
“Thật ra em tới trạm xe lửa đợi tàu cũng được rồi.”
“Nhà em ở đâu? Định vị dẫn đường vào di động cho tôi.” Anh ta ném điện thoại vào tay tôi, hoàn toàn bơ đi vấn đề tôi nói.
“…” Tôi yên lặng nhận lấy điện thoại.
“Có mật mã.”
“Đợi chút.” Anh ta nhân lúc dừng xe lấy phiếu ở trạm kiểm soát, giơ tay ra ấn mật mã trên bàn phím điện thoại. Hơi thở ấm áp vừa chạm tới lập tức lại rời đi. Tôi sửng sốt, cúi đầu mở thiết bị dẫn đường ra cài đặt.
“Xong rồi.” Tôi trả lại di động cho Lâm Tự Sâm.
Anh ta nhận lấy, nhìn thoáng qua, rồi giơ tay lấy chiếc kính mắt từ trong hộp kính đặt trên tấm chắn gió bằng thủy tinh.
Tôi cảm thấy kỳ lạ: “Anh lái xe còn đeo kính ư?”
“Sau tai nạn xe mắt tôi bị ảnh hưởng. Trời mưa ảnh hưởng tới tầm nhìn.”
Tôi vô thức nói: “Vậy vụ tai nạn đó rất nghiêm trọng!”
Câu nói vừa dứt, tôi lập tức hối hận. Hận không thể nuốt những lời này trở lại. Tôi đúng là đầu heo, sao lại động vào nỗi đau của người khác như vậy chứ. May là anh ta chỉ “ừm” một tiếng rồi thôi, thái độ không có biến đổi gì khác lạ.
Tôi quyết định cứu vãn tình thế: “Thực ra, anh lợi hại dã man ấy!”
“Ồ, lợi hại thế nào?”
“Từ sau khi anh ở công ty, hiệu suất công việc tăng rõ rệt. Anh nắm rất rõ việc sản xuất!” Tôi cường điệu, “Cho nên, anh thật sự là làm gì cũng rất lợi hại.”
Lâm Tự Sâm nhìn thẳng phía trước, khẽ mỉm cười.
“… Anh cười cái gì?” Lẽ nào tôi vỗ mông ngựa(*) cũng quá vụng vể sao?
(*) vỗ mông ngựa: nịnh nọt, dỗ dành người khác.
“Có được sự ghi nhận của… bà chủ tương lai. Chẳng lẽ tôi không nên cười?”
“… Em không phải bà chủ tương lai gì cả.”
Lúc đứng thẳng dậy chuẩn bị đi, tôi lại nghĩ tới hai vụ tai nạn xe của Lâm Tự Sâm, nhịn không được cúi đầu xuống lần nữa: “Anh lái xe cẩn thận.”
Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi.
Có lẽ là do ánh đèn chiếu vào cửa kính khúc xạ lại, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta vô cùng dịu dàng, tựa như những đám tuyết đông cứng tan rã dưới ánh nắng ấm áp.
Blog Tình yêu Dài : Nắng gắt Cố Mạn – Chương 24 |
Buổi trưa, tôi lại được bác sĩ Phương gọi đi ăn cùng. Ngồi trong quán cà phê gần bệnh viện, bọn họ nói chuyện của họ, tôi ăn cơm của tôi.
Chỉ có điều, hôm nay bọn họ không nói chuyện công việc nữa. Bác sĩ Viên đang nói về bộ phim điện ảnh mới công chiếu gần đây.
“Trên mạng mọi người đánh giá bộ phim nay rất được đấy. Vừa may ngày kia được nghỉ, em đang định đi xem.”
Bác sĩ Tần nói: “Phim kinh dị à? Cô thân gái một mình đi xem phim kinh dị hả? Tốt nhất vẫn nên tìm một người nữa đi cùng thì hơn. Đừng để tới lúc ấy khóc lóc chạy ra khỏi rạp mà không có ai dỗ dành.”
Bác sĩ Viên bất đắc dĩ nói: “Em cũng muốn lắm chứ, nhưng mà không có ai đi cùng. Mấy cô bạn em vừa nghe thấy phim kinh dị liền không dám đi cùng em luôn.”
Bác sĩ Tần than thở: “Đáng tiếc, hôm ấy tôi vẫn phải làm việc, nếu không thì cũng sẽ nể tình hữu nghị mà đưa cô đi.” Nói xong, không ai lên tiếng nữa, không khí bỗng nhiên tẻ nhạt.
Bác sĩ Phương bật cười ha hả: “Nói đến phim kinh dị, em lại nhớ tới một chuyện đau lòng!”
Anh ta bày ra dáng vẻ vô cùng đau khổ mà nói: “Nhớ năm đó em vất vả theo đuổi một cô gái nước ngoài. Em hẹn người ta tới nhà xem phim. Mọi người có biết thế nào không? Kết quả lúc em mở đĩa phim mát mẻ kia lên lại biến thành một bộ phim ma quỷ. Cuối cùng, em ôm người ta run rẩy. Người ta đẩy em ra rồi đi mất a….”
Bác sĩ Tần cười đến sặc sụa: “Lại còn thế nữa! Cậu không biết xấu hổ mà còn kể ra. Không sợ mất mặt hả?”
“Có gì mà mất mặt đâu anh!” Bác sĩ Phương cười nói, “Đàn ông đại trượng phu, sắc lệnh trí hôn(*), tránh sao được ạ. Không thể coi là đáng xấu hổ được!”
(*) Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng.
Nói xong, anh ta ra vẻ tự hỏi: “À… những lời này nghe thật quen tai. Hình như là ai đó nói rất nhiều rồi thì phải?”
Lâm Tự Sâm liếc mắt nhìn anh ta: “Là tôi nói, thì sao?”
Bác sĩ Phương cười khì.
(ây da, xem ra anh Lâm đúng là cầm thú :”>)
Bàn ăn lại yên tĩnh một hồi. Tôi cảm thấy bầu không khí thạt quỷ dị, tôi ngẩng đầu khỏi bát cơm nhìn mọi người. Tất cả đều đang ăn cơm, không có gì kỳ lạ.
Lâm Tự Sâm nhìn tôi: “Ăn xong rồi thì quay về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Không sao, mọi người cứ nói chuyện đi. Lát em về cùng mọi người. Em có chuyện muốn hỏi anh.”
Lâm Tự Sâm ngừng một lúc rồi “ừm”.
Bác sĩ Phương mặt cười tươi như hoa nở, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, quay sang hỏi Lâm Tự Sâm: “Sư đệ, không phải chiều nay cậu có bận việc sao?”
“Không có!”
“Ồ!” Bác sĩ Phương kéo dài giọng, “Đúng là sư đệ nhà chúng ta. Đã động thủ, kỹ thuật lúc nào cũng vô cùng nhanh. Sư huynh này xin bái phục!”
(Cười đau ruột với cái ông này!!!)
Lâm Tự Sâm nhấp một ngụm cà phê, khóe môi khẽ nhếch lên: “Quá khen!”
Bữa cơm kéo dài không quá lâu, bởi vì bác sĩ Phương nhận được một cuộc điện thoại, nói gần khu này xảy ra một vụ tai nạn, nạn nhân đã được đưa tới bệnh viện, cho nên bọn họ liền vội vã quay về.
Tới bệnh viện, bác sĩ Phương bị một người phụ nữ chừng hơn năm mươi tuổi ngăn cản.
“Bác sĩ Phương, may quá. Tôi đang muốn đi tìm cậu đây. Tôi là người nhà của cục trưởng Trương, lúc trước tôi có liên lạc với cậu rồi. Đây là Nam Nam, con gái của tôi, vừa mới đi chụp CT não và phổi xong, muốn nhờ cậu xem giúp, cậu xem xem có vấn đề gì không…”
Bác sĩ Phương tiện tay cầm túi đựng phim CT cho Lâm Tự Sâm: “Đây là sư đệ của cháu, chuyên gia ngoại khoa thần kinh, để cậu ta xem giúp cô nhé. Cháu đang có bệnh nhân cần cấp cứu.” Nói xong, anh ta cùng với bác sĩ Viên và bác sĩ Tần nhanh chóng rời đi.
Người phụ nữ kia nghi hoặc nhìn Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm bình tĩnh rút tấm phim ra, điều chỉnh hướng nhìn lấy ánh sáng: “Phổi và não bị vôi hoá. Trước đây đã từng bị lao phổi đúng không?”
Người người phụ nữ lập tức thay đổi ánh mắt, ra sức gật đầu: “Có có, Nam Nam nhà chúng tôi lúc còn nhỏ bị lao phổi, nhưng não bộ thì cậu xem xem có vấn đề gì không? Sau này liệu có… Chúng tôi rất lo lắng, năm nào cũng phải đưa cháu đi kiểm tra.”
“Cháu thấy não không có vấn đề gì. Đúng là lao phổi có thể dẫn tới khả năng đó, nhưng vôi hóa sẽ không biến chứng thành ung thư được. Trừ khi, bệnh lao phôi tái phát lại mạnh hơn vôi hóa.” Lâm Tự Sâm trả lại tấm phim cho người phụ nữ, ôn hòa nói: “Chụp CT cũng có ảnh hưởng nhất định tới cơ thể, không nên làm thường niên.”
Hai mẹ con họ vui mừng đi rồi, Lâm Tự Sâm mới quay sang tôi: “Em nhìn tôi như thế làm gì?”
“…”
Tôi… có sao?
Tôi ha hả cười, nhìn đi chỗ khác: “Bỗng nhiên em nghĩ tới lần trước anh bảo em phải đi chụp CT để kiểm tra, nhưng rồi sau đó lại không làm?”
“Ồ, vậy sao? Sao lại thế nhỉ?”
“… Em đang hỏi anh!”
“Nhưng hình như tôi không phải bác sĩ phụ trách của em.”
“…”
Thế nhưng chẳng phải chính anh nói là phải làm sao? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc mãnh liệt, thế mà anh ta lại đáp lại tôi bằng ánh mắt “không liên quan tới tôi.”
Anh ta cười: “Em có chuyện gì muốn hỏi tôi?”
“À, đúng rồi!” Suýt nữa tôi quên mất: “Em làm xong báo cáo rồi, lát nữa quay về nộp cho anh.”
Anh ta im lặng một thoáng: “… Là chuyện này?”
Đương nhiên không phải!
Tôi vẫn gật đầu: “Đúng vậy, chính là chuyện này. Anh đi cùng em về phòng bệnh lấy báo cáo luôn không?”
Tôi nóng ruột trở về phòng, lấy báo cáo đưa cho Lâm Tự Sâm, sau đó liền kể công: “Phó giám đốc, em nằm viện vẫn không quên công việc, tiền lương mấy hôm nay hẳn là vẫn được trả chứ ạ?”
Lâm Tự Sâm nhận lấy báo cáo lật qua lật lại xem, giọng nói pha chút trêu đùa: “Cô Nhiếp làm việc vì công ty nhà mình mà còn tính toán cái này?”
“… Nói cứ như anh cũng không nhận lương ấy.”
“Tôi làm công, đương nhiên phải nhận lương.” Giọng nói anh ta rất thanh nhàn.
Tôi nghẹn họng không nói được lời nào.
Có điều, tôi nhớ tới mục đích chính của mình, nhanh chóng chuyển đổi trọng tâm câu chuyện. Tôi lôi ngăn kéo lấy ra cái máy chơi game: “Vậy, không tính tiền tăng ca cho em cũng được, anh giúp em qua cửa số năm đi. Em chơi mãi vẫn không qua được.”
Anh ta đang xem báo cáo, liền khựng lại.
“Được.” Vài giây sau anh ta mới nhận máy game từ tay tôi, tiện tay bỏ vào túi áo.
“Anh không chơi luôn bây giờ à?” Tôi ngước mắt dáng vẻ mong chờ nhìn anh ta.
“…”
Blog Tình yêu Dài : Nắng gắt Cố Mạn – Chương 24 |
Lâm Tự Sâm im lặng một lúc, nhưng rồi vẫn buông bản báo cáo xuống, lấy cái máy từ trong túi áo ra, thuận tiện mở ra bấm vài cái, rồi giương mắt nhìn tôi.
Anh ta phát hiện ra rồi ư?
Thật ra, có rất nhiều trò chơi hoàn toàn không dùng tới tay trái. Ví dụ như chiếc máy game tôi vừa đưa cho anh ta.
Tôi giục: “Mau chơi đi, em muốn xem xem anh có thể qua được cửa năm hay không?”
Lâm Tự Sâm cúi đầu, nghiêm túc chơi.
Tôi cuối cùng cũng được chứng kiến bàn tay của bác sĩ ngoại khoa có bao nhiêu nhanh nhạy chuẩn xác rồi. Một trò chơi biến thái như vậy mà anh ta có thể liên tiếp qua cửa dễ dàng, giống như có thần tiên tồn tại thật không bằng.
“Anh thật lợi hại.” Tôi nhìn vào ngón tay cái đang dựng thẳng của Lâm Tự Sâm, thật lòng khen ngợi.
“Nhiếp Hi Quang, em có phát hiện ra, em…?”
“Cái gì?” Tôi vẫn còn đang bị kích động bởi việc liên tiếp qua cửa của anh ta.
Lâm Tự Sâm không trả lời, ánh mắt rơi trên mặt tôi, trong đôi mắt dường như có ý cười.
“Em có thể xuất viện rồi.” Anh ta nói.
Chiều hôm sau, tôi đứng ở cổng bệnh viện gọi điện thoại về cho mẹ: “Mẹ, hôm nay con về nhà. Tối con muốn uống canh xương hầm.”
Mẹ tức giận: “Cô có thể bỏ cái kiểu trước khi về lại gọi điện gọi món ăn như thế đi được không hả? Sao mà không phải cuối tuần lại về thế?”
“Huhu. Vì con bị thương!”
“Hả? Bị làm sao? Nghiêm trọng không?” Mẹ lập tức trở nên cuống quýt.
Tôi vẫn cười hì hì: “Không sao rồi ạ. Lúc đi xuống cầu thang bị ngã sái chân thôi ạ.”
Đương nhiên, sau đó tôi bị mẹ mắng cho một trận.
Cúp điện thoại, tôi phát hiện ra Lâm Tự Sâm đang đứng ngoài cửa nhìn tôi.
“Trước đây, tôi có điều trị cho một bệnh nhân, ngã từ nóc xe tải xuống, đập vào tảng đá, vỡ sọ não, sưng tấy bên trong, rạn lá lách. Anh ta phải nằm ở ICU (*) một tháng mới thoát khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên, em có biết, anh ta ngã xuống từ độ cao thấp hơn em không?”
[(*) ICU – intensive care unit: khoa Hồi sức tích cực – chống độc, tên cũ là Khoa chăm sóc đặc biệt.Bệnh nhân nằm tại ICU đều là những ca thập tử nhất sinh. Khoa này được ưu ái gọi bằng cái tên “I see you” (đồng âm ICU).]
“…”
Sao tự nhiên anh ta lại đột ngột biến thành vai trò bác sĩ dữ dội như vậy.
“Nếu biết có người lo lắng cho mình thì đừng có gây ra mấy chuyện khiến người khác phải lo.”
Tôi nhanh chóng giơ tay lên thề: “Rõ! Đảm bảo không có lần sau!”
Giơ tay lên không trung rồi tôi mới phát hiện ra hành động này của mình thật là ngốc nghếch. Nhưng mà nó lại lấy lòng được Lâm Tự Sâm. Ánh mắt anh ta dịu dàng hơn rất nhiều, đã thoát ra khỏi cái trạng thái bác sĩ khủng bố vừa rồi.
Tôi ngượng ngùng hạ cánh tay. Có lẽ bởi vì quá hưng phấn khi được xuất viện, cho nên nói và làm cái gì cũng không động đến đại não suy nghĩ. Thế nhưng, bắt đầu từ khi nào tôi lại có thể nói chuyện với Lâm Tự Sâm một cách thoải mái vô tư như thế?
Hình như đó là chuyện từ hai ngày nay?
Nhưng như vậy cũng không có gì không tốt. Thậm chí, tôi còn lo lắng, liệu có phải vì bệnh viện là một môi trường đặc thù, sau khi rời khỏi đó rồi, quan hệ của chúng tôi sẽ lại cứng ngắc như trước hay không?
Nếu như vậy thì… cũng thật là đáng tiếc…
“Ừm, mấy hôm nay cảm ơn anh. Còn nữa, cảm ơn cả dì Trần đã đưa cơm cho em.”
Lâm Tự Sâm gật đầu: “Dì Trần nói rất thích món quà em tặng.”
“À. Đó là em nhờ Ân Khiết mua giúp ở bên ngoài. Dì ấy thích là tốt rồi.”
“Nhiếp Hi Quang, tôi phát hiện ra, em không quá giỏi nắm bắt mâu thuẫn cốt lõi.”
“Hả? Cái gì?”
Lâm Tự Sâm hiển nhiên không có hứng thú giải thích nghi vấn của tôi. Anh ta đưa cho tôi cái túi đang cầm, đi tới bãi đỗ xe: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Tôi nhận lấy, cúi xuống nhìn, nhất thời cảm thấy nhức đầu. Trong túi ngoại trừ thẻ tín dụng tôi đưa cho anh ta, còn lại đều là bệnh án và giấy tờ khám bệnh. Mấy thứ này sao có thể mang về để mẹ tôi thấy được chứ. Tôi vội vàng đuổi theo: “Phó giám đốc, có thể phiền anh hủy mấy cái này đi được không?”
Chúng tôi lên xe chẳng được bao lâu thì trời đổ mưa.
Tôi khổ não nhìn ngoài cửa sổ: “Sao mà vừa mới xuất viện đã gặp mưa thế này?”
Xuất viện từ sáng có phải tốt không, lúc ấy thời tiết vẫn còn đẹp. Chỉ tại bác sĩ Phương kia bận việc túi bụi, kéo dài thời gian tới chiều mới cho tôi xuất viện. Dự báo thời tiết nói hôm nay mưa, quả nhiên không sai.
A! Khoan đã…
Nhìn thấy trạm thu phí trước mặt, tôi mới phát giác ra, xe đã đi ra đường cao tốc.
Tôi kinh ngạc nhìn Lâm Tự Sâm.
Anh ta bình tĩnh nói: “Trời mưa, tôi đưa em về thẳng Vô Tích luôn.”
(anh Lâm được thiên thời địa lợi, hay là tính toán rất hợp lý nhỉ???)
“Thật ra em tới trạm xe lửa đợi tàu cũng được rồi.”
“Nhà em ở đâu? Định vị dẫn đường vào di động cho tôi.” Anh ta ném điện thoại vào tay tôi, hoàn toàn bơ đi vấn đề tôi nói.
“…” Tôi yên lặng nhận lấy điện thoại.
“Có mật mã.”
“Đợi chút.” Anh ta nhân lúc dừng xe lấy phiếu ở trạm kiểm soát, giơ tay ra ấn mật mã trên bàn phím điện thoại. Hơi thở ấm áp vừa chạm tới lập tức lại rời đi. Tôi sửng sốt, cúi đầu mở thiết bị dẫn đường ra cài đặt.
“Xong rồi.” Tôi trả lại di động cho Lâm Tự Sâm.
Anh ta nhận lấy, nhìn thoáng qua, rồi giơ tay lấy chiếc kính mắt từ trong hộp kính đặt trên tấm chắn gió bằng thủy tinh.
Tôi cảm thấy kỳ lạ: “Anh lái xe còn đeo kính ư?”
“Sau tai nạn xe mắt tôi bị ảnh hưởng. Trời mưa ảnh hưởng tới tầm nhìn.”
Tôi vô thức nói: “Vậy vụ tai nạn đó rất nghiêm trọng!”
Câu nói vừa dứt, tôi lập tức hối hận. Hận không thể nuốt những lời này trở lại. Tôi đúng là đầu heo, sao lại động vào nỗi đau của người khác như vậy chứ. May là anh ta chỉ “ừm” một tiếng rồi thôi, thái độ không có biến đổi gì khác lạ.
Tôi quyết định cứu vãn tình thế: “Thực ra, anh lợi hại dã man ấy!”
“Ồ, lợi hại thế nào?”
“Từ sau khi anh ở công ty, hiệu suất công việc tăng rõ rệt. Anh nắm rất rõ việc sản xuất!” Tôi cường điệu, “Cho nên, anh thật sự là làm gì cũng rất lợi hại.”
Lâm Tự Sâm nhìn thẳng phía trước, khẽ mỉm cười.
“… Anh cười cái gì?” Lẽ nào tôi vỗ mông ngựa(*) cũng quá vụng vể sao?
(*) vỗ mông ngựa: nịnh nọt, dỗ dành người khác.
“Có được sự ghi nhận của… bà chủ tương lai. Chẳng lẽ tôi không nên cười?”
“… Em không phải bà chủ tương lai gì cả.”
~~~~
Từ Tô Châu tới Vô Tích cũng không tốn thời gian lắm. Lâm Tự Sâm lái xe đưa tôi về thẳng tới nhà. Tôi xuống xe, cúi người nhìn anh ta, nói: “Cảm ơn!”Lúc đứng thẳng dậy chuẩn bị đi, tôi lại nghĩ tới hai vụ tai nạn xe của Lâm Tự Sâm, nhịn không được cúi đầu xuống lần nữa: “Anh lái xe cẩn thận.”
Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi.
Có lẽ là do ánh đèn chiếu vào cửa kính khúc xạ lại, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta vô cùng dịu dàng, tựa như những đám tuyết đông cứng tan rã dưới ánh nắng ấm áp.